Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Không nghe thấy Trương Uyển Du trả lời, Ân lão phu nhân lại dặn dò thêm: "Nhớ, lần đầu gặp mặt nhất định phải lịch sự không được đến muộn, phải để lại ấn tượng tốt cho người ta, cháu ăn cơm đi bà cũng đi ăn cơm đây"

Nói xong, Ân lão phu nhân cúp máy.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Trương Uyển Du chớp chớp, cô cầm điện thoại bị gác máy trên tay và nhìn Ân Hàn Tín đang ngồi ở phía đối diện.

"Bà nội vừa gọi điện nói muốn để em và Từ Thiên kia gặp nhau, đã hẹn 6 giờ tối nay rôi "

Trương Uyển Du vừa nói xong, điện thoại cô vang lên, là tin nhắn của Ân lão phu nhân.

Nội dung tin nhắn là địa chỉ một nhà hàng.

Trương Uyển Du dở khóc dở cười nhìn địa chỉ.

"Bà nội đã gửi địa chỉ qua rồi"

Ân Hàn Tín mặt không cảm xúc gắp một miếng cá bỏ vào chén nhỏ trước mặt Trương Uyển Du.

"Em không muốn đi?"

"Em vừa nhìn thấy anh ta đấy bạn gái ngã đến mức sẩy thai, người như vậy ai mà muốn đi gặp, hơn nữa.."

Trương Uyển Du chống cằm, hơi nheo mắt nhìn người đàn ông đẹp trai mê hôn ở đối diện và nói: "Bây giờ em đã có bạn trai rồi"

Ân Hàn Tín hơi nhướng mày, rõ ràng là đã bị mấy lời này của Trương Uyển Du lấy lòng.

Giọng điệu của anh dịu dàng hơn một chút: "Em không muốn gặp anh ta, chuyện này không khó, anh sẽ gọi cho bà nội nói hủy cuộc hẹn tối nay"

"Đợi đã, em còn chưa nói xong mà"

"Cái gì?"

Trương Uyển Du ăn xong miếng cá mà Ân Hàn Tín gắp vào chén cô rồi mới nói: "Tên cặn bã như anh ta, nếu em bỏ qua cho anh ta như vậy thì lợi cho anh ta quá."

"Em định làm gì?"

"Tối nay em định đi gặp anh ta"

Sắc mặt Ân Hàn Tín chợt trầm xuống: "Không phải em vừa nói không muốn gặp anh ta sao, sao bây giờ tự dưng lại muốn gặp?"

"Em tò mò."

"Tò mò cái gì?"

"Tò mò anh ta có thể cặn bã đến mức nào"

Trương Uyển Du nhẹ nhàng nắm chặt hai tay, khớp tay cô kêu "răng rắc"

vì bị bóp, trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lẽo: "Anh ta đã đưa tới cửa thì tại sao chúng ta không thuận nước đẩy thuyền?"

Ân Hàn Tín: ".."

Phó viên - Thành phố Lạc Anh.

Phó Quan Lĩnh ngồi trong phòng làm việc, hai chân lười biếng gác lên bàn và dựa lưng vào ghế, trên người để một cái máy tính bảng, lúc này anh ra say sưa đang xem video trong máy tính bảng.

Quách Thạch Lâm gõ cửa rồi bước vào.

"Đại ca"

Phó Quan Lĩnh chau mày, mắt vẫn dán chặt vào máy tính bảng, không ngẩng đầu lên mà nói: "Chuyện gì?"

Chiều nay anh hẹn người ta bàn chuyện, giờ đã quá mười phút rồi, người ta vẫn đang đợi ở phòng khách, có phải anh nên xuống gặp họ không? "Không gặp!"

Phó Quan Lĩnh không vui nói: "Không thấy tao đang bận sao?"

Quách Thạch Lâm: ".."

"Bận?"

Máy tính bảng mà Phó Quan Lĩnh đang cầm trên tay đang phát đoạn phát biểu của Trương Uyển Du trong buổi họp báo sáng nay.

Nếu anh ta không nhớ nhầm thì đây đã là lần thứ sáu Phó Quan Lĩnh phát lại cuộc họp báo rồi.

Quách Thạch Lâm hít một hơi thật sâu, mạnh dạn mở miệng lần nữa: "Đại ca, anh...

Phó Quan Lĩnh chê Quách Thạch Lâm phiên phức, quấy rầy mình xem video, cũng không biết mình bắt được cái gì, anh ta liền ném thắng vào Quách Thạch Lâm.

"Cút cút cút, đừng để tao nghe thấy tiếng của mày nữa"

Quách Thạch Lâm bị nước trà đổ đầy người, lá trà phủ đầy đầu: ".."

Thấy Phó Quan Lĩnh nhìn chăm chăm vào máy tính bảng một cách nghiêm túc như vậy, Quách Thạch Lâm chỉ có thể thở dài, quay người và bước ra ngoài.

Phó Thạch Lâm vừa bước ra khỏi cửa thì đụng phải Lam Tịnh Tịnh đang đi về phía mình.

Lam Tịnh Tịnh không thèm nhìn Quách Thạch Lâm một cái, cô ta chuẩn bị xông thẳng vào phòng làm việc của Phó Quan Lĩnh.

Quách Thạch Lâm thấy vậy liền chặn trước mặt Lam Tịnh Tịnh.

Lam Tịnh Tịnh lạnh lùng liếc nhìn Quách Thạch Lâm và khoanh tay trước ngực nói: "Chậc chậc, Quách Thạch Lâm, bây giờ gan cậu đúng là không nhỏ, biết tôi có thân phận gì mà vẫn dám cản tôi?"

"Hiện tại đại ca không muốn gặp bất kỳ ai, kể cả chị!"

"A, không muốn gặp? Cậu bày ra dáng vẻ này không phải vì muốn thu hút sự chú ý của tôi, lạt mềm buộc chặt, để tôi hồi tâm chuyển ý sao? Đừng tưởng rằng tôi không hiểu anh ấy tránh ra, đừng đợi tôi nổi giận"

Quách Thạch Lâm: ".."

Thấy dáng vẻ cố chấp và không nghe người khác khuyên nhủ của Lam Tịnh Tịnh, Quách Thạch Lâm tỏ vẻ bực bội và tránh sang một bên.

"Nếu chị đã muốn gặp thì chị cứ vào đi"

Quách Thạch Lâm quay người rời khỏi phòng làm việc, kẻo lát nữa Phó Quan Lĩnh nổi giận rồi lại bị vạ lây.

Lam Tịnh Tịnh trừng mắt nhìn bóng đáng Quách Thạch Lâm rời đi, trong lòng thầm chửi rủa, sau đó cô ta đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Phó Quan Lĩnh.

Phó Quan Lĩnh vẫn đang vô cùng chăm chú xem video hiện trường cuộc họp báo như cũ, không hề phát hiện ra Lam Tịnh Tịnh đã bước vào.

Lam Tịnh Tịnh thấy Phó Quan Lĩnh đang chăm chú xem video nên không làm phiền anh ta.

Thay vào đó, cô ta lặng lẽ đi ra sau lưng Phó Quan Lĩnh và ôm lấy Phó Quan Lĩnh từ phía sau nhân lúc anh ta không để ý.

Cô ta vừa ôm Phó Quan Lĩnh vừa cúi sát vào cổ anh ta, đôi môi đỏ hôn nhẹ lên má anh ta.

"Quan Lĩnh, anh..."

Lam Tịnh Tịnh còn chưa nói xong thì nhìn thấy video mà Phó Quan Lĩnh đang xem, trong video, Trương Uyển Du đang phát biểu, nhìn thấy cảnh này, những lời mà Lam Tịnh Tịnh muốn nói đều kẹt ở trong cổ họng.

Đoạn video mà Phó Quan Lĩnh đang xem lại là đoạn video của Trương Uyển Du ở buổi họp báo.

Lam Tịnh Tịnh tức giận giật lấy Ipad trên tay Phó Quan Lĩnh.

Phó Quan Lĩnh thấy Ipad bị giật, anh ta nhìn về phía Lam Tịnh Tịnh, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận.

"Trả máy tính bảng lại cho tôi!"

Phó Quan Lĩnh tức giận mắng.

"Không trả!"

Lam Tịnh Tịnh vô cùng tức giận chỉ vào mặt Phó Quan Lĩnh và nói: "Bây giờ anh trai tôi vẫn còn đang bị nhốt trong tủ, anh không quan tâm thì cũng thôi đi, đẳng này còn rời khỏi Thành phố Lạc Anh, bao nhiêu ngày nay không thấy bóng dáng đâu, giờ anh đã quay về thì lại trốn trong phòng làm việc xem video của người phụ nữ kia"

"Trả cho tôi!"

Sắc mặt Phó Quan Lĩnh càng khó coi hơn.

Lam Tịnh Tịnh ngang ngược đã quen, cô ta cố chấp cầm lấy Ipad.

"Không trả, trừ khi anh nghĩ cách đưa anh tôi ra tù ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ không trả cho anh"

Phó Quan Lĩnh nhếch mép cười khẩy.

"Ha ha, anh ta vào đó là đáng tội, liên quan gì tới tôi? Trả Ipad của tôi lại cho tôi!"

Lam Tịnh Tịnh hoàn toàn bị lời nói của Phó Quan Lĩnh chọc giận.

Cô ta hung hăng ném Ipad xuống đất, màn hình Ipad lập tức vỡ tan vì bị Lam Tịnh Tịnh ném, cũng vì bị ném như vậy mà màn hình của Ipad tối đen trong nháy mắt.

Sau khi ném xong, Lam Tịnh Tịnh ngạo mạn nhìn Phó Quan Lĩnh và nói: "Ha, không phải anh muốn tôi trả cho anh sao? Giờ tôi trả cho anh"

Nụ cười trên môi Phó Quan Lĩnh dần tắt, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Ipad trên trên mặt đất, cơn giận nuốt chứng lý trí của anh ta từng chút từng chút một.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT