Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Anh nuốt nước bọt, ngại ngùng nhìn vào mắt Trương Uyển Du: "Ừ, thì...Thì đúng là rất"

Sau mấy từ đó Từ Thiên lại không biết nói gì nữa, nếu như anh nói ra chẳng khác gì tự măng chính bản thân mình không bằng súc vật.

Lúc này người phục vụ gõ cửa phòng bước vào để lên món, giúp cho Từ Thiên đỡ bối rối hơn.

Từ Thiên như nắm được một cành cây cứu mạng, vội vàng đứng dậy, đẩy ly nước trước mặt Trương Uyển Du sang một bên, để cho người nhân viên dễ dàng dọn đồ ăn đến trước mặt Trương Uyển Du và nói: "Cô Ân, bít tết ở nhà hàng này rất ngon, cô nếm thử xem!"

Từ Thiên nhân cơ hội chuyển đề tài: "Trước kia tôi đã từng đến đây ăn một lần, cảm thấy rất ngon, cho nên mới muốn Cô Ân nếm thử"

Trương Uyển Du hơi nhướng mày, Cô không vạch trần tâm tư của Từ Thiên: "Được rồi!"

Cuối cùng Từ Thiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

May mắn thay người phục vụ vào đúng lúc, nếu không thì chủ đề vừa rồi, anh thật sự không biết nên tiếp tục trả lời thế nào cho phải.

Điều khiến anh cảm thấy ảo não đó là, sao lại có thể trùng hợp đến như vậy, Trương Uyển Du lại có thể tiếp nhận một vụ án như vậy, vừa nãy khi cô nói về chuyện này suýt chút nữa anh đã nghĩ cô đang nói đến anh, nhưng Trương Uyển Du không quen biết anh, sao có thể biết chuyện của anh được? Nếu như cô biết thì sao lại có thể đồng ý gặp mặt anh được? Cho nên, tất cả chuyện này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Trương Uyển Du cần một miếng bò bít tết nếm thử: "Ừm, mùi vị không tệ."

Xem ra Từ Thiên cũng là một tín đồ ăn uống, miếng bò bít tết này mịn hơn cả những miếng bít tết cô từng ăn trước đây.

Từ Thiên vui vẻ nhìn cô: "Vậy sao?"

Từ Thiên đặt miếng bò bít tết đã cắt sẵn trong đĩa của mình đặt lên đĩa của cô: "Cô Ân, khẩu vị của hai người chúng ta không giống nhau, cô nếm thử của tôi xem."

Trương Uyển Du nhìn Từ Thiên đưa miếng bò bít tết của anh sang, bất giác chau mày.

Cô bình tĩnh không lộ vẻ chán ghét, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên như cũ: "Anh Từ, thật là ngại quá, tôi không thích mùi tiêu đen, cho nên..."

Sắc mặt của Từ Thiên hơi thay đổi, anh vội vàng đặt miếng bò bít tết trở về đĩa của mình: "Thật ngại quá, tôi không biết cô không thích ăn tiêu đen, tôi chẳng qua chỉ là..."

Từ Thiên lo lắng giải thích: "Không sao đâu, anh Từ không cân tự khiển trách mình như vậy, tôi và anh Từ cũng chỉ vừa mới gặp nhau thôi, anh Từ không biết thói quen ăn uống của tôi cũng không có gì lạ."

Từ Thiên nghiêm túc nhìn Trương Uyển Du, nhấn mạnh từng chữ một: "Cô Ân, cô yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ nhớ rõ sở thích của cô, sẽ không để xảy ra sai lâm như vậy nữa đâu."

Khóe miệng Trương Uyển Du giật giật.

Trương Uyển Du cắt một miếng thịt bò khác rồi tiếp tục ăn: "À, đúng rồi, anh Từ, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"

"Cô Ấn cứ hỏi"

Trương Uyển Du cười vô hại nhìn Từ Thiên: "Không biết, trước đây anh Từ đã từng quan hệ yêu đương bao giờ chưa?"

Hai mắt Từ Thiên sáng lên.

Từ Thiên hơi lúng túng đặt dao nĩa trên tay của mình xuống, vẻ mặt hơi ngại ngùng: "Cô Ân, trước khi tôi gặp cô, từ trước đến nay tôi chưa từng thích cô gái nào khác, cho nên, cũng không có quan hệ yêu đương với bất kì cô gái nào."

Trương Uyển Du: "..."

Giả tạo, thật là quá giả tạo.

Nếu Trương Uyển Du trước đây đã không tận mắt chứng kiến Từ Thiên đẩy bạn gái của mình xuống đất, khiến cho cô ấy sảy thai thì khi chứng kiến màn diễn xuất vừa rồi của anh ta, cô sẽ cho là thật mất.

Kỹ năng diễn xuất này, nếu không được trao giải tượng vàng Oscar thì đúng là quá đáng tiếc rồi.

Trương Uyển Du kinh ngạc nhìn anh: "Thật sao? Với diện mạo của anh từ đây thì bên cạnh có lẽ không thiếu những cô gái theo đuổi?"

Từ Thiên nhìn Trương Uyển Du trìu mến: "Người theo đuổi tôi không ít nhưng từ trước đến nay tôi chưa gặp người nào khiến trái tim tôi loạn nhịp cả, mãi cho đến khi...

tôi gặp Cô Ân..."

Nói xong, Từ Thiên tự nhiên duỗi tay mình ra cố gắng giữ lấy bàn tay của Trương Uyển Du trên bàn.

Khi Từ Thiên vừa duỗi tay ra, Trương Uyển Du đã biết anh định làm gì, liền rời tay ra không chút lưu tình, tránh xa bàn tay lợn muối của Từ Thiên.

Bàn tay của Từ Thiên lúng túng đặt lên bàn, cuối cùng cũng đành phải lúng túng rút lại.

Sau khi rút tay về, Từ Thiên lại lấy lại động lực, tiếp tục nỗ lực chiếm lấy trái tim Trương Uyển Du: "Tôi đã yêu Cô Ân sâu đậm, tôi thề, chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cô cảm thấy bị tủi nhục."

Trương Uyển Du thâm cười ha ha trong lòng.

Anh không để cho người phụ nữ của mình chịu tủi nhục nào, đó chính là sau khi biết bạn gái mình đang mang trong bụng đứa con của mình liên đẩy cô ấy đến mức sảy thai sao? Nhưng, đương nhiên là Trương Uyển Du không nói như vậy: "Anh Từ thật biết nói chuyện."

Trương Uyển Du cười tít mắt.

Từ Thiên cho rằng bản thân vẫn còn có hy vọng, đột nhiên cao hứng nói: "Cô Ấn, tôi không giỏi ăn nói.

Tôi nói như vậy là do tôi đã quá yêu cô, mong cô cho tôi một cơ hội để tôi có thể chăm sóc cô, đồng hành cùng cô cả nửa đời còn lại."

Khụ khụ, những lời ngon tiếng ngọt như vậy thật đúng là giảo hoạt mà.

Nếu là những cô gái bình thường khác, nghe thấy những lời này của Từ Thiên, e rằng đã nóng lòng muốn ôm anh ta rồi.

Trương Uyển Du cười tít mắt: "Anh Từ nói thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, Cô Ân, mỗi lời tôi nói với cô đều đã cân nhắc rất kỹ, hoàn toàn không có nửa câu gian dối.

Nếu như tôi có lời nào là dối trá, thì tôi sẽ...

Tôi sẽ chết không yên thân."

Khu khụ.

Trương Uyển Du vô cùng kinh ngạc: "Anh Từ, tôi là một người tương đối nghiêm túc, anh nói những lời này tôi sẽ xem là thật đấy."

Từ Thiên ngồi thẳng người, chân thành nhìn vào mắt Trương Uyển Du: "Cô Ân, tôi cũng rất nghiêm túc, cô cứ việc xem nó là thật, chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh tôi, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh cho từng lời nói của mình."

Trương Uyển Du đang chuẩn bị cúi đầu tiếp tục ăn thì đột nhiên Trương Uyển Du bất ngờ: "Ây da"

lên một tiếng.

Từ Thiên lo lắng nhìn Trương Uyển Du: "Cô Ân, cô làm sao thế?"

Trương Uyển Du lo lắng nói: "Móc khóa của tôi bị mất rồi, chiếc móc khóa đó là do anh trai tôi đưa cho tôi."

Từ Thiên cũng căng thẳng theo: "Cô làm rơi ở đâu?"

"Tôi không biết, lúc tôi vào quán cà phê thì vẫn còn mà, vừa này tôi đi lên lâu, không biết...

Có phải là làm rơi ở câu thang không."

Từ Thiên tình nguyện đứng lên: "Cô Ân, tôi đi lên lầu tìm giúp cô, cô ở đây đợi tôi quay lại nhé."

"Được!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT