Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Móc khóa nói chung thì cũng không phải một đồ vật nhỏ, mục tiêu rất rõ ràng nên có lẽ không quá khó kiếm.

Hành lang không quá dài, Từ Thiên đi lên lâu trên.

Khi anh đi lên lầu trên thì một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu anh.

Đây là lầu ba, Trương Uyển Du đường đường là một thiên kim vàng ngọc, sao không đi thang máy mà phải đi thang bộ? Thật là kỳ lạ.

Nhưng một người giàu có như Trương Uyển Du thì có những suy nghĩ kỳ quái cũng là chuyện thường tình, anh không nên nghĩ nhiều thì hơn, tìm được móc khóa cho Trương Uyển Du mới là chuyện quan trọng.

Nghĩ vậy, anh đi xuống lầu và tìm móc khóa của Trương Uyển Du trên câu thang.

Xuống một lầu, Từ Thiên không thấy chìa khóa của Trương Uyển Du ở đâu, Từ Thiên lại đi xuống một lầu nữa.

Khi anh đang chuẩn bị đi xuống lầu thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày da màu đen, một người nào đó đang đứng trước mặt chắn đường đi của anh.

Bởi vì anh đang ngồi xổm nên không thể trông thấy rõ đối phương như thế nào, anh vừa mới ngẩng đầu lên thì đột nhiên có một túi đen trùm lên đầu anh, ngay sau đó, một nắm đấm hung hăng rơi trên đầu anh, khiến anh choáng váng nhìn thấy rất nhiều vệ tinh bay trên đầu mình.

Anh muốn phản kháng nhưng đối phương lại khéo léo khống chế hai tay và chân của anh, khiến anh không thể nào chống cự được, anh muốn hét lên nhưng rồi phát hiện, đối phương đã dùng cách nào đó để ngăn không cho anh kêu la.

Anh cứ như vậy nằm yên trên mặt đất và bị đối phương đánh tới tấp.

Cuộc ẩu đả kéo dài tâm năm phút, đối phương mới kết thúc.

Đợi đến khi đối phương rời đi rồi, Từ Thiên mới xấu hổ tháo bỏ chiếc túi đen trên đầu mình và nhìn sang bên cạnh nhưng không còn thấy ai nữa rồi.

Ngay khi Từ Thiên cử động cơ thể thì liên cảm thấy xương khớp mình đau nhói như muốn gãy ra.

Chết tiệt, Từ Thiên anh lần đầu tiên chịu cảnh như thế này.

Anh lập tức chạy đến sảnh để tìm phục vụ của quán cà phê, để điều tra quan sát phía bên kia câu thang.

Kết quả là sau khi gọi điện sang bên giám sát bên đó thì trong vòng mười phút xảy ra sự việc trên màn hình giám sát hoàn toàn không có gì, cho nên, căn bản không thể tìm ra được ai là người đã đánh Từ Thiên.

Từ Thiên tức giận muốn khởi kiện quán cà phê, chủ quán cà phê muốn đuổi Từ Thiên ra khỏi quán với lý do Từ Thiên cố tình ngăn cản hoạt động kinh doanh của quán và cố tình gây rối để bôi xấu danh dự của quán.

Cuối cùng, Từ Thiên cũng phải chấp nhận khuyên can và quán cà phê mới cho Từ Thiên vào quán một lần nữa.

Toàn thân đầy vết thương và thâm tím, Từ Thiên chỉ có thể làm sạch người mình một lần nữa rồi vào phòng với Trương Uyển Du.

Trong phòng bao, Trương Uyển Du đang nhàn nhã nhấm nháp trà, cửa phòng mở ra, Từ Thiên mặt mũi đầy vết thương bước vào, Trương Uyển Du liên kinh ngạc hỏi: "Anh Từ, anh sao thế?"

"À, không cẩn thận bị ngã thôi!"

Từ Thiên ngại ngùng giải thích.

Đương nhiên anh không thể nói cho Trương Uyển Du biết, mình đã vô duyên vô cớ bị người khác đánh, đàn ông như vậy thì đúng là quá kinh vô dụng.

Trương Uyển Du nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng: "Anh Từ không sao chứ? Anh có bị ngã ở đâu nữa không?"

"Không có không có, Cô Ân yên tâm, tôi không sao."

"Vậy thì tốt rồi."

Trương Uyển Du thở phào nhẹ nhõm.

Từ Thiên vẻ mặt áy náy nói: "Chỉ là, móc khóa của chị Cô Ân, tôi không tìm thấy đâu cả."

"Không sao đâu, không sao, chỉ là một chiếc móc khóa thôi mà, chỉ cần anh Từ không sao thì tốt rồi."

Từ Thiên liếc nhìn chiếc túi lớn đặt bên cạnh Trương Uyển Du, hình như trước đây anh chưa từng trông thấy chiếc túi này: "Cô Ân, tôi thấy cô mang theo cái túi, cái tụi đó đựng gì thế?"

Trương Uyển Du cười nhìn chiếc túi đặt bên cạnh mình: "Không có gì, chỉ đựng một vài bộ quần áo thay thế nào thôi, anh cũng biết, doanh nghiệp của chúng tôi phải đối diện với những khách hàng không giống nhau, đương nhiên cũng cân những bộ quần áo khác nhau rồi."

Từ Thiên gật đầu thể hiện đồng ý: "Cô Ân thật là vất vả"

Từ Thiên nhàn nhạt nhìn sắc mặt của Trương Uyển Du: "Cô Ân, cô yên tâm, mặc dù sự nghiệp của tôi chỉ đang trên đà phát triển thôi, nhưng để lo lắng cho cả hai chúng ta thì không thành vấn đềm đợi sau khi chúng ta kết hôn rồi, Cô Ân không cần phải làm việc vất vả như vậy nữa, tôi có thể nuôi cô!"

Khu khụ, sức sát thương của câu này quá mạnh rồi.

Không thể không nói, kỹ năng nói chuyện ngọt ngào của Từ Thiên thật đúng là đỉnh cao.

Trương Uyển Du chỉ mỉm cười, chuyển đề tài: "Anh Từ, ăn chút gì đi, thịt bít tết sắp nguội rồi."

"Được!"

Hai người sau khi ăn cơm xong chuẩn bị rời khỏi thì Từ Thiên gọi phục vụ đến rồi hào phóng thanh toán.

Từ Thiên và Trương Uyển Du đi ra khỏi phòng bao, Từ Thiên tự nhiên đi về hướng thang máy đột nhiên Trương Uyển Du đề nghị: "Chúng ta đi thang bộ đi!"

Từ Thiên: "..."

Sau chuyện vừa xảy ra, anh đã có một ám ảnh với câu thang bộ, Từ Thiên rất không muốn đi thang bộ nhưng...

Trương Uyển Du đã mở miệng đề nghị trước: "Được!"

Từ Thiên và Trương Uyển Du cùng nhau đi đến cầu thang, Từ Thiên vừa bước xuống một bậc, chỉ còn nhấc thêm một chân nữa là xong, Trương Uyển Du làm rơi một viên bi xuống dưới chân Từ Thiên mà không để lại dấu vết gì, Từ Thiên nhấc chân lên, rồi dẫm lên trên viên bỉ.

Dẫm phải viên bi, đột nhiên Từ Thiên trật chân, kèm theo tiếng hét, cả người anh lăn xuống cầu thang.

Trương Uyển Du hoảng sợ đi đến chân cầu thang, cố tình đè tay lên đầu gối bị rách của anh hỏi: "Anh Từ, anh có bị làm sao không?"

"AI! Đau quá!"

Từ Thiên đau đớn vặn vẹo cơ thể.

Trương Uyển Du vội vàng gọi nhân viên phục vụ trong quán cà phê, người phục vụ đỡ anh dậy và dẫn anh lên xe taxi.

Trương Uyển Du đứng bên ngoài chiếc xe, vẻ mặt áy náy nhìn Từ Thiên đang ngồi bên trong: "Anh Từ, xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước không thể đi cùng anh đến bệnh viện được."

Từ Thiên cầm băng gạc che vết thương trên tay rôi liên tục xua tay với cô: "Không sao đâu, Cô Ấn cô đi giải quyết chuyện của mình đi."

Hôm nay thật đúng là đen đủi, liên tục gặp biết bao nhiêu là chuyên xui xẻo, không biết rốt cuộc là có chuyện gì nữa.

Trương Uyển Du nhìn chiếc taxi chở Từ Thiên rời khỏi tâm mắt của mình.

E rằng Từ Thiên cũng không ngờ tới, những chuyện xui xẻo mà hôm nay anh ta gặp phải là do chính cô đích thân sắp đặt Chiếc túi mà Trương Uyển Du mang có chứa đôi giày và bộ đồ mà cô mang khi đánh Từ Thiên.

Đợi đến sau khi Từ Thiên cuối cùng cũng rời khỏi tâm mắt của mình, Trương Uyển Du thở phào nhẹ nhõm.

Sau lưng Trương Uyển Du một bóng người đột ngột tiến tới.

Trương Uyển Du quay người lại, thoáng nhìn sang Ân Hàn Tín ở phía sau lưng: "Vừa nãy anh ở phòng bao bên cạnh phải không?"

Lúc này Kỷ Hành lái xe đến dừng trước mặt hai người bọn họ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT