Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đợi sau khi xuống xe rồi, Ân Hàn Tín đi thẳng về phía trước, Trương Uyển Du đi theo phía sau anh, đến trước căn hộ của cô, Trương Uyển Du bận lấy chìa khóa mở cửa.

Mở cửa ra, Trương Uyển Du lấy một đôi dép nam trên tủ giày đưa cho anh, sau đó vào bếp rót nước cho Ân Hàn Tín.

Cô còn chưa đi đến nhà bếp thì một bàn tay đã bất ngờ dùng sức nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô vào lòng.

Trương Uyển Du còn chưa kịp phản ứng lại thì lưng đã dính chặt vào tấm cửa rồi.

Ngay khi cô định mở miệng nói gì đó thì Ân Hàn Tín đã đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô, nuốt chửng tất cả những lời định nói của cô.

Nụ hôn của Ân Hàn Tín quá độc đoán, gần như khí oxy trong phổi cô đều bị hút đi.

Khi Trương Uyển Du sắp không thở nổi được nữa, cô dùng lòng bàn tay của mình đẩy về phía trước, cố gắng đẩy Ân Hàn Tín ra.

Nhưng cơ thể Ân Hàn Tín chắc chắn như ngọn núi khiến người khác không thể nào lay chuyển được.

Trương Uyển Du buộc phải chấp nhận nụ hôn của Ân Hàn Tín và trong đầu cô bắt đầu trở nên trống rỗng.

Lúc Ân Hàn Tín thả cô ra thì cô dường như đã thiếu dưỡng khí đến cùng cực.

Anh cúi đầu nhìn cô, một tay chống vài cửa tay còn lại chống đỡ cô, vùi đầu vào cổ cô để ổn định hơi thở.

Nụ hôn này suýt chút nữa đã giết chết cô.

Trương Uyển Du hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn xuống, hai chiếc cúc trên sơ mi của mình đã sớm bị tháo ra rồi.

Trương Uyển Du nhanh chóng đẩy Ân Hàn Tín ra.

Ân Hàn Tín bật một tiếng cười trâm thấp trong cổ họng.

"Trốn cái gì, có gì trên người em mà anh chưa từng thấy qua đâu."

Trương Uyển Du: "..."

Thấy Trương Uyển Du đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt phòng thủ, Ân Hàn Tín nhìn sâu vào đôi mắt cô.

"Anh là một người rất bảo thủ, trừ khi đợi đến đêm tân hôn, còn không thì em không có cơ hội đâu."

Ân Hàn Tín trâm giọng nói.

Trương Uyển Du: "..."

Cái gì mà không cô không có cơ hội cơ chứ? Nói như thể cô là sắc lang không bằng, rõ ràng là anh lúc nào cũng trông như thể không nhịn được muốn ăn thịt cô.

Nhưng câu nói này của Ân Hàn Tín cũng thành công khiến cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng quần áo trên người đã bị hủy hoại như thế này, cứ mặc thế này cũng không phải cách.

"Ừ, em vào phòng thay quần áo!"

Trương Uyển Du nhanh chóng chạy vào phòng ngủ để thay quần áo khác.

Bước ra khỏi phòng ngủ, Trương Uyển Du đã thay một bộ quần áo an toàn mặc nhà có mũ trùm đầu.

Ân Hàn Tín đang ngồi trên ghế sopha, với chiếc máy tính xách tay trên tay, anh đang làm việc.

Trương Uyển Du nghỉ ngờ nhìn anh.

"Này, anh không về nhà à?"

Ân Hàn Tín ngẩng đầu nhìn cô: "Lấy giúp anh ly nước."

"Ừm, được rồi!"

Trương Uyển Du vội vã đi vào nhà bếp lấy ra một ly nước, đặt bên cạnh tay Ân Hàn Tín.

Thấy Ân Hàn Tín đang bận, Trương Uyển Du cũng không thể nói Ân Hàn Tín mau rời đi, vì vậy cô cũng lấy một chiếc máy tính bảng, đặt một tấm đệm xuống đấy và ngồi xuống đối diện anh.

Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín đều sử dụng hai chiếc máy tính bảng giống hệt nhau, chính là chiếc máy tính giành được khi tham gia trò chơi cặp đôi.

Nhìn vào hai chiếc máy tính của bọn họ, Trương Uyển Du đột nhiên bật cười thành tiếng.

Ánh mắt Ân Hàn Tín chuyển từ chiếc máy tính sang khuôn mặt của Trương Uyển Du.

"Cười cái gì?"

Trương Uyển Du chỉ tay vào máy tính trong tay Ân Hàn Tín rôi máy tính của mình.

"Lúc hai chúng ta tham gia cuộc thi đó, hai chúng ta vẫn còn chưa liên quan gì đến nhau, giả làm cặp đôi để tham gia cuộc thi."

Trương Uyển Du chớp chớp đôi mắt đen láy của mình: "Không ngờ rằng, bây giờ chúng ta lại thật sự trở thành người yêu của nhau."

Ân Hàn Tín trầm ngâm nhìn Trương Uyển Du, rồi chiếc máy tính trong tay cô.

"Em hối hận sao?"

Trương Uyển Du chau mày: "Vậy anh có hối hận không?"

"Không có, từ trước đến nay chưa từng, anh vẫn luôn đợi đến ngày này!"

Vẻ mặt của Ân Hàn Tín vẫn luôn nghiêm túc như vậy, trái tim Trương Uyển Du đột nhiên dịu lại.

Cô mỉm cười ngọt ngào: "Em cũng vậy."

Nhìn thấy đáy mắt Ân Hàn Tín lóe lên tia sáng, trái tim của Trương Uyển Du đột nhiên lệch một nhịp, cô vội vàng nói: "A, em còn có chuyện cần phải xử lý, em làm đây."

Lại là lý do này.

Nhưng Ân Hàn Tín cũng không vạch trân cô.

Ân Hàn Tín đột nhiên nói: "Lần cuối cùng anh nhìn thấy phó chủ tịch tập đoàn Đại Giang là ở trong khách sạn, anh ấy đã bày ra một trò chơi.

Vào cuối tuần, chúng tôi dự định đi đua ngựa ở Bích Thủy Đàm, ngoại ô phía nam.

Em có muốn không đi?"

Bích Thủy Đàm! Hai mắt Trương Uyển Du sáng rỡ: "Có phải trước đây là bãi huấn luyện bỏ hoang của Bích Thủy Quân không?"

Ân Hàn Tín gật đầu.

Trương Uyển Du cao hứng gật đầu: "Vậy em có thể dẫn theo Hoa Hoa, Tư Tư và Ninh hói đi cùng không?"

"Có thể."

"Được được được, em đi!"

Nhìn thấy ý cười trong mắt cô, khóe miệng Ân Hàn Tín khẽ cong lên vui vẻ.

Anh biết cô sẽ thích mà? Sau khi tiễn Ân Hàn Tín về, Trương Uyển Du lập tức gửi một tin nhắn trong nhóm Zalo.

[Bà nội sói: Cuối tuần Bích Thủy Đàm, hẹn nhau không?] 

Nhiếp Tương Tư là người trả lời đầu tiên.

[Tư Tư: Bích Thủy Đàm? Chỗ đó không phải là không cho phép người bình thường vào hay sao? Sao vào đó được?] 

[Bà nội sói: Tôi hỏi các cô có đi hay không thôi?] 

[Hoa Hoa: Tôi cảm thấy uy hiếp, Uyển Dư, có phải cô đã bị Ân Hàn Tín hạ gục rồi không?] 

Trực giác nhạy bén này...

[Bà nội sói:...]

 [Tư Tư: Nắm cỏ, không phải chứ, Lạc Lạc bảo bối, sao cô lại hoạt động bí ẩn với Ân Hàn Tín nhanh như vậy?] 

[Bà nội sói: Tôi khinh, cái gì gọi là hoạt động bí ẩn chứ, hai người chúng tôi quan minh chính đại yêu nhau.] 

[Hoa Hoa: Chúng ta đã hứa là sẽ cùng nhau độc thân vậy mà cô lại lén lút yêu đương!] 

[Tư Tư: Cho nên, cô hẹ chúng tôi đi Bích Thủy Đàm, là muốn chúng tôi đi xem hai người thể hiện tình cảm hay sao?]

 [Bà nội sói: Vậy rốt cuộc các cô có đi hay không?] 

[Tư Tư: Đương nhiên đi chứ, vốn dĩ tôi đã bị tổn thương rất nặng rồi, phải đến Bích Thủy Đàm để xả hơi một chuyến, sau đó làm khổ hai người, khiến cho tập đoàn của Ân Hàn Tín phải phá sản .] 

[Hoa Hoa: Cho dù cô có là người phụ nữ béo nhất thế giới này đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không phá sản.]

 [Hoa Hoa: Uyển Dư, cô thật sự muốn ở bên cạnh Ân Hàn Tín sao?] [Bà nội Sói: Tôi đã nghĩ thông suốt rồi.] 

Trương Uyển Du mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra trong khu nghỉ dưỡng lúc ấy.

[Bà nội sói: Tôi nghĩ, tôi sẽ không tìm ra được người đàn ông nào khác trên thế giới này quan tâm tôi bằng anh ấy] 

[Tư Tư: Thật không ngờ chủ tịch Ân lại nam tính như vậy, không biết đến khi nào tôi mới tìm được người như vậy đây.] 

[Hoa Hoa: Cô chết tâm đi.] 

Trên thế giới này làm sao có nhiều người tốt như Ân Hàn Tín, nhưng cho dù là có đi chăng nữa thì mấy ai giàu có được như anh ta? 

[Tư Tư: Làm người thì phải có mơ ước, ngộ nhỡ nó thành sự thật thì sao?] 

[Hoa Hoa: Tư Tư, khoảng cách giữa mơ ước và hoang tưởng rất xa đấy.] 

[Tư Tư:...] 

[Bà nội sói: Được rồi, đợi sau khi thời gian và địa điểm gặp mặt đã được xác định rồi, tôi sẽ thông báo cho các cô, tôi còn có chuyện cần phải giải quyết, nói đến đây thôi "] 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT