Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ban đầu, Trương Uyển Du còn nghĩ nếu như Ân Hàn Tín nói một trong hai người phụ nữ khi nãy đẹp thì cô sẽ xoay người rời khỏi phòng ngay lập tức.

Kết quả là Ân Hàn Tín đã xua tan suy nghĩ trong đầu của cô chỉ với một câu nói.

Ân Hàn Tín có lẽ cũng không ngờ rằng lời nói đó đã trở thành vị cứu tinh của mình.

Trương Uyển Du khẽ ho một tiếng: "Được rồi, sau khi ở đây thì anh không còn việc gì phải làm nữa rồi phải không?"

"Ừm, sau khi làm việc thì có một cuộc họp mặt, nhưng anh không định đi."

"Anh là ông chủ của Ân thị, anh không đi có được không?"

Ân Hàn Tín mỉm cười nhìn Trương Uyển Du: "Sao thế? Em mong anh đi sao?"

Trương Uyển Du: ".."

Vấn đề này mà cũng cần phải hỏi cô nữa sao.

"Anh muốn đi thì đi, không cần phải hỏi em."

Ân Hàn Tín mỉm cười ngồi dậy, anh lấy điện thoại và ví tiên đi đến sô pha, vươn tay về phía cô.

Trương Uyển Du đặt tay mình vào bàn tay anh, anh kéo cô lại ôm cô vào lòng.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.

"Uyển Du của anh đang ở đây, đương nhiên anh không thể đi đâu được rồi, không khéo lại có hũ giấm khiến anh chết chìm ở đây mất"

Trương Uyển Du tức giận liếc anh một cái.

"Ai là hũ dấm chua chứ?"

"Không có, không có ai là hũ giấm cả, buổi tối muốn ăn gì?"

"Ăn món Tứ Xuyên mà chúng ta ăn lần trước đi, em cảm thấy mùi vị ở đó không tôi."

"Được rồi, vậy thì nghe eml"

Khoảnh khắc Ân Hàn Tín mở cửa phòng làm việc, Trương Uyển Du rút tay mình ra khỏi bàn tay anh mà không để lại dấu vết gì sau đó đi thật nhanh đến thang máy, như thể cố ý tạo khoảng cách với anh.

Ân Hàn Tín đột nhiên đen mặt.

Lúc Ân Hàn Tín đi đến thang máy thì mặt anh đã rất đen rồi.

"Sao đột nhiên lại đẩy anh ra?"

Trương Uyển Du khẽ ho một tiếng đáp: "Bây giờ em đã là luật sư cố vấn cho công ty của anh, nếu như bị người khác bắt gặp em là bạn gái của anh vậy thì liệu người khác có cho rằng em được làm luật sư cố vấn thông qua mối quan hệ với anh hay không?"

Ân Hàn Tín khịt mũi chế nhạo: "Vậy thì sao?"

Trương Uyển Du chau mày, cô nghiêm túc nói: "Ân Hàn Tín, có lẽ anh thấy chuyện này không sao cả, nhưng em không muốn bị người khác xem như bình hoa di động, cho nên, vẫn luôn phải làm việc chăm chỉ, mọi thứ em làm bây giờ cũng chỉ để tương lai có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh thôi, em không muốn bị người khác nói rằng người phụ nữ của Ân Hàn Tín chỉ là một tờ giấy bạc không ra gì"

Ân Hàn Tín năm ở đỉnh của kim tự tháp còn cô chỉ là một người phụ nữ bị gia đình ruồng bỏ, cô muốn mình có thể xứng với Ân Hàn Tín, để mọi người có thể công nhận năng lực của cô và cô có thể sánh bước bên cạnh Ân Hàn Tín.

Ân Hàn Tín nhìn Trương Uyển Du chăm chú.

Trương Uyển Du chớp chớp mắt: "Cho nên, chuyện đó, sau này chỉ cần chúng ta đang ở trong công ty thì phải giữ mối quan hệ công việc, được chứ?"

Ân Hàn Tín hơi híp mắt lại.

Cô không muốn công khai mối quan hệ của bọn họ và muốn đấu tranh trong bóng tối với anh sao.

Người phụ nữ của Ân Hàn Tín mà cần phải trốn trốn nấp nấp hay sao? Trương Uyển Du thấy sắc mặt của Án Bắc Thân có vẻ khó coi, cô năm lấy cánh tay anh, kiễng chân, ngẩng đầu rồi mổ nhẹ một cái lên cằm anh.

"Hàn Tín, anh đã hứa với em rồi mà? Huh?"

Trương Uyển Du nhẹ nhàng nói.

Hai ngọn lửa lóe lên trong ánh mắt Ân Hàn Tín và nhiệt độ từ mắt anh như thể có thể thiêu đốt cả cô.

"Chỉ như vậy mà muốn anh hứa với em sao?"

Trương Uyển Du chớp mắt vô tội: "Vậy anh muốn em làm gì?"

Lòng bàn tay của Ân Hàn Tín lướt qua má Trương Uyển Du, và anh cúi đầu hôn lên môi cô một cách độc đoán.

Trước khi cửa thang máy mở ra Ân Hàn Tín đã rời khỏi môi Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du lợi dụng vòng tay ôm eo anh hỏi: "Vậy anh đồng ý với em rồi đúng không?"

Ân Hàn Tín thiếu kiên nhãn cắn nhẹ lên đôi môi đã đỏ ửng của cô.

"Ừm, đồng ý với em."

Trương Uyển Du mỉm cười hạnh phúc, Ân Hàn Tín thấy vậy càng không thể không cúi xuống hôn lên môi cô.

Tất nhiên, thang máy lúc này đã mở ra rồi, Trương Uyển Du nhân cơ hội nhanh chóng lao ra khỏi thang máy.

Kể từ sau khi Trương Uyển Du dạy cho Từ Thiên một bài học ở nhà hàng hôm đó, Từ Thiên bị cảnh sát giam giữ hai ngày vì tội quấy rối tình dục, sau khi Từ Thiên được thả tự do, anh ta cũng không hê liên lạc lại với Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du nghe ngóng được một số chuyện.

Sau khi Từ Thiên ra khỏi tù, công ty của anh ta bị tan thành mây khói vì bị cư dân mạng mổ xẻ, công việc kinh doanh không cách nào thuận lợi được và cuối cùng cũng phải đóng cửa, sau khi bán gái của anh ta phục hồi tâm lý thì cũng rời khỏi thành phố.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần.

Hoa Hoa, Nhiếp Tương Tư và Mạnh Ninh đã đến nhà Trương Uyển Du từ rất sớm.

Vừa bước vào, Mạnh Ninh đã nói.

"Angel Trương, cô xem hai người bọn họ, đơn giản quá mức, tôi đã chuẩn bị quần áo đẹp trước cho hai người bọn họ nhưng bọn họ cứ bảo quần áo tôi may không đẹp rồi không muốn mặc!"

Trương Uyển Du: "..."

Chuyện này thật sự không thể trách bọn họ được.

Trương Uyển Du an ủi Mạnh Ninh: "Ninh hói, đó là do bọn họ không biết thưởng thức cái đẹp."

Mạnh Ninh lập tức nhướng mày mỉm cười.

"Tôi biết ngay Angel Trương có mắt nhìn!"

Anh lấy một chiếc túi giấy ra từ sau lưng mình vẻ mặt bí hiểm.

Vừa nhìn thấy túi giấy đó, Trương Uyển Du liên có một dự cảm không lành.

"Đây là gì vậy?"

Mạnh Ninh mỉm cười: "Tôi đã thiết kế trang phục cưỡi ngựa cho ba người các cô.

Của hai người bọn họ đều rất bình thường, riêng của cô đặc biệt hơn của bọn họ rất nhiều.

Cô mặc bộ đồ này nhất định sẽ làm tất cả mọi người xung quanh đều phải mù mắt."

Nói xong, Mạnh Ninh lấy bộ quần áo bên trong túi giấy ra.

Bộ quần áo cưỡi ngựa này được ghép bằng những tấm vải màu sắc không đều nhau, có màu đỏ, xanh lá cây.

Anh ta không biết rằng màu đỏ kết hợp với xanh lá cây vô cùng thô tục sao? Hơn nữa, lại còn có một đóa hoa mẫu đơn đính lên trên bộ quần áo.

Trương Uyển Du: "..."

Nhìn thấy Trương Uyển Du trợn to mắt nhìn chằm chằm vào bộ đồ mình may, Mạnh Ninh thâm phấn khích.

"Có phải là rất đẹp hay không? Bộ quần áo này đã khiến tôi trăn trở suy nghĩ mấy đem đấy, cuối cùng nảy ra ý tưởng sáng tạo này.

Cô mặc nó lên người, nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý của khán giả."

Đúng rồi, nếu như cô mặc bộ quần áo này thì tuyệt đối sẽ trở thành tâm điểm của khán giả, nhưng tuyệt đối không phải là tâm điểm được săn đón.

Cô biết mắt thấm mỹ của Mạnh Ninh không được tốt cho lắm, nhưng không phải là thiết kế của bộ quần áo này quá khó coi hay sao? Trương Uyển Du nhìn bộ quần áo vẻ mặt rất khó hình dung.

Còn Nhiếp Tương Tư và Hoa Hoa đã cười đến ngã xuống sản.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT