Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cùng lúc đó, điện thoại của Hoa Hoa cũng bị sập nguồn.

Hoa Hoa ngã lên mặt đất tạo ra tiếng động như bị bóp nghẹt.

Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn người vừa đụng phải cô, liên trông thấy một khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông, trên người còn mặt một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi.

Đối phương cũng nhăn nhỏ nhìn Hoa Hoa, sau đó nhặt điện thoại của Hoa Hoa rơi dưới chân mình lên.

Hoa Hoa lúng túng đứng dấy, thấy người kia đang cầm điện thoại của mình trên tay, cô xông lên muốn giành lại nhưng đôi phương bất ngờ giơ điện thoại lên cao khiến cô không thể nào với tới.

Hoa Hoa tức giận nói: "Đây là điện thoại của tôi, mời anh trả lại cho tôi!"

Hoa Hoa có mái tóc đen thẳng dài đến lưng, đeo gọng kính đen trên mặt, cô mặc quân tây vải lanh và áo phông tay dài.

Đối phương mỉm cười nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hoa Hoa, ánh mắt sắc bén nhìn thấy hết dáng người xuất sắc dưới bộ quần áo kín đáo của Hoa Hoa, anh ta hào hứng quơ điện thoại vài cái.

"Điện thoại của cô? Trên đây có viết tên của cô không?"

Hoa Hoa từ trước đến nay đều tương đối khó tính, mỗi ngày đều nói chuyện trên máy tính, càng không xuất hiện ở tòa án và các phương tiện truyền thông như Trương Uyển Du và Nhiếp Tương Tư.

Bị một người đàn ông nói như vậy cô tức giận không nói nên lời.

"Anh!"

Hoa Hoa nghiến chặt môi dưới: "Nhưng mà, đây đúng thực là điện thoại của tôi, mời anh lập tức trả lại cho tôi"

Người đàn ông này thật sự quá đáng, không những đụng trúng cô lại còn cố ý cướp điện thoại của cô.

"Muốn tôi trả lại điện thoại cho cô cũng được thôi, cô làm bạn gái của tôi một ngày thì tôi sẽ trả lại cho cô ngay!"

Người đàn ông ấy tít mắt nhìn Hoa Hoa đưa ra lời đề nghị.

Sắc mặt Hoa Hoa lập tức trở nên tái mét.

Cô gặp trúng tên đểu rồi.

Lúc này, Nguyên Lăng đi đến, đứng trước mặt Hoa Hoa, đôi mắt đen láy nghiêm nghị nhìn người đàn ông trước mặt.

"À, tôi còn tưởng là ai ở đây ăn hiếp con gái nhà lành, hóa ra là Ứng Đại Thiếu, sao thế, anh không sợ hổ cái nhà anh biết chuyện sẽ ăn thịt anh hay sao?"

Ứng Thiếu nhìn thấy Nguyên Lăng xuất hiện, sắc mặt hơi thay đổi.

"Nguyên Thiếu, anh đến đây làm gì?"

Nguyên Lăng đút hai tay vào túi quần, cười tít mắt nói: "Đương nhiên là làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, còn nữa, tôi còn muốn Ứng Đại Thiếu, trả lại điện thoại cho cô Hoa."

Ứng Thiếu luôn có mâu thuẫn với Nguyên Lăng, nghe Nguyên Lăng nói như vậy, sắc mặt đen như đáy nồi.

"Anh bảo tôi trả thì tôi phải trả sao? Nguyên thiếu, tốt nhất anh không nên làm phiên chuyện của tôi, hai chúng ta hà cớ gì phải làm xấu mặt nhau như vậy, cả hai bên gia đình của chúng ta đều sẽ không ổn."

"Vậy bổn thiếu gia tôi càng phải nhúng tay vào rồi."

Ứng Thiếu nheo mắt nhìn Nguyên Lăng, trong mắt bừng lên lửa giận.

"Nguyên Thiếu, nếu như anh muốn lấy lại điện thoại cho cô gái này, cũng không phải là không thể, nhưng tôi có một điều kiện "

"Điều kiện gì?"

"Hai người chúng ta đánh nhau một trận, nếu như anh thẳng được tôi thì tôi sẽ trả điện thoại lại cho cô ấy."

Nguyên Lăng khịt mũi một cái, khinh thường chế nhạo: "Tôi sợ anh sao? Đánh thì đánh, đến lúc đó có muốn bỏ chạy cũng không được đâu."

"Kẻ nào chạy trốn trước thì không bằng con thú."

Hoa Hoa thấy Nguyên Lăng và Ứng Thiếu định đánh nhau lo lắng nhìn Nguyên Lăng.

"Anh Nguyên, chỉ là một chiếc điện thoại mà thôi, tôi không cần nữa là được, anh không cần phải tranh tay đôi với anh ta như vậy đâu."

Nguyên Lăng kiêu ngạo hất cằm nói với cô: "Tôi đã muốn đánh nhau với anh ta từ lâu rồi, điện thoại của cô chỉ là một cái cớ thôi, cô yên tâm, tên kia không phải là đối thủ của tôi đâu, tôi nhất định sẽ đem điện thoại về cho cô."

Thông tin Nguyên Lăng muốn đánh nhau với Ứng Thiếu nhanh chóng truyên khắp nói.

Sau khi nghe tin này, không ít người đã kéo nhau đến xem.

Không lâu sau, Nguyên Lăng và Ứng Thiếu đã bị mấy chục người bao vây, tất cả đều tới để xem náo nhiệt.

Vốn dĩ Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du đang chọn ngựa, nghe thấy tin này cũng kéo đến.

Thấy Trương Uyển Du quay lại, Hoa Hoa lo lắng nắm lấy tay cô.

"Uyển Dư, Anh Ân, hai người đến rồi "

Trương Uyển Du nhìn Nguyên Lăng và Ứng Thiếu đứng ở giữa đám đông.

"Đây là chuyện gì vậy?"

Hoa Hoa tường thuật lại chuyện vừa xảy ra một lần nữa.

"Chính là như vậy, anh Nguyên đồng ý với đề nghị của Ứng Thiếu."

Sau khi Nhiếp Tương Tư nghe thấy dường như ăn trúng thuốc nổ nói: "Cái gì? Người đàn ông trông như Lai Cóc kia muốn làm khó làm dễ cô sao?"

Trương Uyển Du cũng nhìn Ứng Thiếu với ánh mắt tức giận.

Nếu lúc đó cô có mặt ở đó, tuyệt đối cô sẽ đánh người đàn ông đó nằm lăn ra sàn.

Hạ Cẩn Niên sờ sờ cằm nói: "Chậc chậc, này đúng là giận quá làm liêu đây mà, không ngờ rằng, Tiểu Tam lại có ngày nổi nóng đến như vậy."

Cuộc nói chuyện bắt đầu xoay chuyển: "Tiểu Tam không phải là đối thủ của Ứng Thiếu, tiểu nhị, không bằng anh đi kêu cậu ta quay về đi, hà cớ gì phải làm mất mặt như thế?"

Ân Hàn Tín vô cảm đứng nguyên chỗ cũ.

"Tôi cảm thấy, Tiểu Tam có khả năng sẽ thắng đó."

Hà Cẩn Niên: "..."

Hoa Hoa càng trở nên lo lắng hơn.

"Anh Ân, anh Hà, hai người các anh là bạn của anh Nguyên, hai người cùng nhau thuyết phục anh ấy xem, bảo anh ấy đừng đánh nhau với Ứng Thiếu nữa"

Hà Cẩn Niên cười ấm áp.

"Cô Hoa, nói thế này đi, Tiểu Tam và Ứng Thiếu sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau thôi, hôm nay họ đánh nhau trận này không hẳn là vì cô hoàn toàn đây, cô chỉ cần đứng xem là được rồi, không cần phải quá để tâm đâu!"

Hoa Hoa: "..."

Hà Cẩn Niên và Ân Hàn Tín đều không muốn nói chuyện nên không thể nào thuyết phục Nguyên Lăng được.

Một trong số những người có mặt trong hiện trường đã tình nguyện làm trọng tài cho Nguyên Lăng và Ứng Thiếu.

Trọng tài đứng chính giữa Nguyên Lăng và Ứng Thiếu.

"Ứng Thiếu, Nguyên Thiếu, bây giờ có một vòng tròn bao vây các anh, ai bước ra khỏi vòng tròn đó trước thì sẽ thua."

Trọng tài hạ giọng nói: "Chuẩn bị...

Bắt đâu!"

Sau khi trọng tài ra hiệu lệnh, Nguyên Lăng và Ứng Thiếu lập tức lao về phía đối thủ.

Chỉ sau hai lần đánh nhau, Nguyên Lăng đã đá Ứng Thiếu lùi lại hai bước.

Ứng Thiếu trâm mặc xuống, ngón tay lướt nhẹ trên dấu chân in trên chiếc áo sơ mi đỏ.

Nguyên Lăng đắc ý nói: "Sao thế? Anh chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Đúng là đáng kinh ngạc!"

Sau khi nghe Nguyên Lăng nói những lời này, Ứng Thiếu liền lao lên tấn công, Nguyên Lăng hoàn toàn ứng phó với từng động tác một.

Hạ Cẩn Niên bên ngoài đấu trường nhướng mày: "Khụ khụ, không ngờ rằng Tiểu Tam lại tiến bộ nhiều như vậy, võ công rõ ràng còn nhỉnh hơn Ứng Thiếu một chút."

Ân Hàn Tín nhìn thấy những suy tính từ sâu trong đáy mắt của Nguyên Lăng.

Vốn dĩ thực lực ban đầu của Nguyên Lăng không mạnh như vậy, nhưng trước mặt người mình để ý, đương nhiên phải biểu diễn nhiều hơn bình thường một chút.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT