Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nguyên Lăng đã đánh mất cảnh giác và phải lùi lại một bước.

Nhiếp Tương Tư lần đầu tiên mắng người: "Thật bỉ ổi mà, rõ ràng là anh ta giấu vũ khí."

Khuôn mặt của Ứng Thiếu lộ rõ vẻ bất mãn, không hề cảm thấy áy náy chút nào.

"A, hai người chúng ta đã nói là sẽ thi đấu nhưng không có nói là có được dùng vũ khí hay không, cái này gọi là việc quân cơ không nề dối trá, rốt cuộc là do anh ta không đánh lại tôi, sao có thể đổ lỗi cho tôi được chứ?"

Hoa Hoa lo lắng nhìn Nguyên Lăng.

Nhìn thấy mu bàn tay đẫm máu của Nguyên Lăng, đồng tử Hoa Hoa co rút lại.

"Anh Nguyên, tay của anh...

Nguyên Lăng liếc nhìn mu bàn tay đẫm máu của mình, mỉm cười nói: "Không sao, chỉ là một vết thương ngoài da mà thôi."

Hoa Hoa cắn chặt môi dưới.

"Anh duỗi tay sang đây"

Nguyên Lăng nghi ngờ nhìn cô.

Chỉ thấy, Hoa Hoa lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, rôi băng bó đơn giản mu bàn tay của Nguyên Lăng.

Nguyên Lăng nhìn chiếc khăn trên mu bàn tay của mình, có chút kinh ngạc.

"Như thế này, sẽ làm bẩn khăn của cô mất!"

Nguyên Lăng muốn tháo chiếc khăn tay của cô ra.

Hoa Hoa vội vàng nắm cổ tay Nguyên Lăng lại, ngăn chặn động tác của anh.

"Anh Nguyên, tay của anh quan trọng hơn, lại nói, anh bởi vì tôi nên mới bị thương như vậy, chiếc khăn này anh không cần phải bận tâm đâu."

Nguyên lăng nở mày nở mặt nhìn Hoa Hoa: "Cô yên tâm, có khăn tay của cô, tôi nhất định sẽ đánh bại thẳng nhóc Ứng Thiếu này"

Ứng Thiếu cười giễu cợt: "Ăn nói hàm hồ"

Hoa Hoa sốt sắng thuyết phục: "Anh Nguyên, điện thoại của tôi không cần nữa đâu, anh không cần phải tiếp tục đánh nhau với anh ta."

"Đúng đó, Nguyên thiếu à, anh nghe lời người đẹp này nói đi, đừng đánh này, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh làm con rùa rụt cổ."

Nguyên Lăng kiên quyết đẩy tay Hoa Hoa ra.

"Cô Hoa, mời cô quay về nơi an toàn."

"Nhưng mà..."

*Đến nơi an toàn đi!"

Nguyên Lăng nghiêm nghị nhắc nhở Hoa Hoa một lần nữa.

Hoa Hoa chỉ đành gật đầu.

"Vậy được rồi!"

Sau đó, Nguyên Lăng và Ứng Thiệu lại một lần nữa lao vào đánh nhau.

Lúc nắm đấm của Ứng Thiếu và Nguyên Lăng chạm vào nhau, Trương Uyển Du nhìn thấy rõ ánh sáng lóe lên trong ống tay áo.

Tay Trương Uyển Du câm một viên sỏi mà cô vừa lấy lên, khi cô định ra tay thì Ân Hàn Tín bên cạnh đột nhiên cản cô lại.

Trương Uyển Du ngạc nhiên nhìn Ân Hàn Tín bên cạnh, anh lắc đầu với cô.

Khi Trương Uyển Du quay đầu lại nhìn Ân Hàn Tín thì những người đứng bên ngoài cũng thốt lên kinh ngạc, Trương Uyển Du nhanh chóng nhìn vào trong đấu trường và thấy Nguyên Lăng đạp Ứng Thiếu xuống đất trong nháy mắt.

Trương Uyển Du kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Sao có thể...

Sao anh ta có thể bị Nguyên Lăng đạp xuống đất như vậy.

Nguyên Lăng cười giễu cợt nhìn Ứng Thiếu nằm trên mặt đất, châm biếm nói: "Tôi và anh đã đánh nhau nhiều lần như vậy rồi, tôi còn không biết anh sẽ ra đòn như thế nào hay sao? Anh đã dùng cách này nhiều lần như vậy rồi mà vẫn còn tiếp tục dùng, thật đúng là xúc phạm tôi mà."

Hai mắt Ứng Thiếu lóe lên tia sáng dữ tợn, đột nhiên anh ta tấn công vào chân Nguyên Lăng.

Nguyên Lăng tránh đòn của Ứng Thiếu một cách bình tĩnh rồi đá vào đầu gối Ứng Thiếu sau khi Ứng Thiếu bị đau chân liên lùi lại hai bước, nguy hiểm lùi lại phía mép vạch.

Nguyên Lăng thấy mình suýt chút nữa bị lùi ra khỏi vạch an toàn liên vội vàng đi vào chính giữa trung tâm.

Nguyên Lăng giơ ngón giữa chế nhạo ứng Thiếu, Ứng Thiếu tức giận xông vào tấn công anh một lần nữa.

Nguyên Lăng né đòn của Ứng Thiếu, khi Ứng Thiếu để chừa lại một khoảng trống ở giữa, Nguyên Lăng đá vào ngực Ứng Thiếu và đá anh ta lao xuống đất cách đó một mét.

Ứng Thiếu nằm trên mặt đất choáng váng.

Anh không dám tin, rõ ràng một kẻ kém cỏi hơn anh ta làm sao có thể đánh bại anh ta như vậy được? Rốt cuộc thì có chuyện gì? Trọng tài lúc này đứng dậy.

"Tôi tuyên bố, Nguyên Lăng thắng!"

Có người đứng bên cạnh lập tức tung hô tên Nguyên Lăng.

"Nguyên Thiếu, chúc mừng anh, anh đánh thẳng ứng Thiếu rồi "

"Tôi biết Nguyên Thiếu nhất định sẽ thắng mà, kết quả đúng như những gì tôi đã đoán, anh thắng rồi, chúc mừng chúc mừng."

Ứng Thiếu, người bị đạp nằm dưới mặt đất cảm thấy rất phẫn uất.

Anh vẫn không thể tin được mình thực sự bị Nguyên Lăng đánh bại.

Trong lúc Nguyên Lăng đang cảm ơn mọi người thì trong tay Ứng Thiếu có thêm một con dao, anh ta lập tức dùng con dao đâm về phía Nguyên Lăng.

Tuy nhiên, trước khi con dao đâm vào Nguyên Lăng, cổ tay Ứng Thiếu đột nhiên bị một bàn tay chặn lại.

Ứng thiếu ngẩng đầu nhìn người nọ, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ân Hàn Tín, cổ của Ứng Thiếu đột nhiên co rút lại, giọng nói vì hoảng hốt mà cũng trở nên lắp bắp.

"Ân...

Ân thiếu, anh...

anh cũng ở đây sao?"

Đợi đến khi Ân Hàn Tín thả lỏng tay mình ra, Ứng Thiếu mới vội vàng cất con dao của mình đi.

"Chuyện đó, Ân thiếu, vừa nãy chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Hoa Hoa lo lắng đi đến trước mặt Nguyên Lăng.

"Anh Nguyên, anh không sao chứ?"

Nguyên Lăng cười lộ hai hàm răng trắng: "Yên tâm đi, tôi không sao đâu."

Hoa Hoa chân thành cảm ơn Nguyên Lăng: "Anh Nguyên, hôm nay rất cảm ơn anh!"

Nguyên Lăng ngại ngùng sờ sờ sau gáy mình.

"Không sao không sao, chỉ là tốn một chút sức thôi mà"

Nguyên Lăng đột nhiên nhớ đến điều gì đó, liền gọi Ứng Thiếu đang chuẩn bị chuồn.

"Đợi đã, Ứng Thiếu, có phải anh đã quên gì rồi không?"

Ứng Thiếu tức giận quay đầu nhìn Nguyên Lăng: "Tôi đã bị anh đánh bại rồi không phải sao? Anh còn muốn gì nữa?"

"Điện thoại của cô Hoa, anh vẫn còn chưa trả lại cho cô ấy"

Ứng Thiếu rất tức giận trong lòng nhưng Ân Hàn Tín đang ở đó, anh ta cũng không dám làm gì quá mức, chỉ có thể thâm tức giận trong lòng.

Vừa nãy nếu như không có Ân Hàn Tín thì bây giờ Nguyên Lăng còn có thể đứng đây uy hiếp anh hay sao? Kìm nén lửa giận trong lòng, anh ta tức giận ra lệnh với một vệ sĩ bên cạnh: "Còn không trả điện thoại lại?"

Nguyên Lăng thấy bảo vệ của Ứng Thiếu đưa điện thoại sang, anh chộp lấy điện thoại rồi đưa sang cho Hoa Hoa.

"Cô Hoa, cô xem đây có phải điện thoại của cô hay không, xem nó có bị hư hỏng gì không?"

Nét mặt của Hoa Hoa dịu lại, cô câm lấy điện thoại mà Nguyên Lăng đưa sang.

Cô nhấn nút mở màn hình để đảm bảo điện thoại vẫn còn nguyên vẹn.

"Là của tôi, điện thoại không sao cả."

Ứng Thiếu tức giận nói: "Như thế này, tôi có thể đi được chưa?"

"Đi đi đi đi!"

Nguyên Lăng cáu kỉnh vẫy tay với Ứng Thiếu Ứng Thiếu dẫn đám vệ sĩ của mình đen mặt rời khỏi đám đông.

Trước khi đi, anh ta còn nhìn Nguyên Lăng và Hoa Hoa với vẻ ánh mắt tràn đầy hận thù.

Sự sỉ nhục vừa rồi, chắc chắn một lúc nào đó anh ta sẽ trả lại đây đủ.

Trận đấu của Nguyên Lăng và Ứng Thiếu vừa rồi chỉ là màn khởi động của chuyến đi Binh Thủy Đàm.

Sau khi ở đây một hồi mọi người đều quyết định đi đến trường đua đấu ngựa.

Trước khi lên ngựa, Hoa Hoa vẫn còn hơi lo lắng nhìn bàn tay của Nguyên Lăng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT