Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cách đó không xa, Ứng Thiếu đang nhìn chằm chằm vào Hoa Hoa và hai người phụ nữ bên cạnh, đáy mắt hiện lên một tia lãnh đạm.

Vì Mạnh Ninh vào nhà vệ sinh nên anh đã bỏ qua cảnh tượng Nguyên Lăng và Ứng Thiếu đánh nhau.

Thấy mọi người đều đang chọn ngựa, Mạnh Ninh vội vàng chạy sang hỏi.

"Chuyện gì vậy, tôi vừa mới nghe nói, Nguyên Thiếu và Ứng Thiếu vừa đánh nhau à, sao thế, chuyện này là như thế nào? Tôi chỉ vừa mới đi vào nhà vệ sinh một lát mà đã nghe được thông tin này rồi, tôi mới kéo quân lên còn chưa kịp rửa tay đã chạy ra đây rồi, kết quả là bọn họ đã đánh nhau xong rồi!"

Mọi người: "..."

Mọi người đều liếc nhìn Mạnh Ninh rồi lần lượt đứng cách xa anh ta.

Mạnh Ninh cảm thấy bị cô lập đang tổn thương sâu sắc: "..."

Tới mức này sao? Tại sao mỗi lần anh nói gì đó thì đều bị mọi người nhìn như kẻ ngốc như vậy chứ? Trương Uyển Du chọn một con ngựa màu nâu đỏ và có lẽ là một con ngựa cái, trông nó có vẻ rất hiền lành.

Ban đâu cô muốn chọn một con ngựa cao to vạm vỡ như của Ân Hàn Tín, nhưng vì sự an toàn của cô nên Ân Hàn Tín không cho cô chọn những con ngựa có vẻ nguy hiểm.

Nhìn con ngựa dũng mãnh của Ân Hàn Tín đang lắc cái móng ngựa của mình, Trương Uyển Du thâm nuốt nước bọt mấy lần.

Thật muốn cưỡi ngựa lớn mà.

Nhìn thấy sự mong đợi trong ánh mắt của Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín hỏi: "Muốn cưỡi ngựa của anh sao?"

Trương Uyển Du sáng rỡ cả mắt: "Được không?"

Ân Hàn Tín trầm mặc: "Loại ngựa này rất nguy hiểm, không hợp với em."

Trương Uyển Du: ".."

Ở phía bên kia, Hạ cẩn Niên và Nguyên Lăng đều đã lên ngựa riêng của hai người, vẻ mặt không nói nên lời.

Bọn họ chỉ đến Binh Thủy Đàm để vui chơi, không ngờ rằng lại phải xem Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín diễn trò yêu đương, thật quá đáng mà.

Trong mắt bọn họ, Trương Uyển Du còn nguy hiểm hơn con ngựa đua hung hãn đó gấp nhiều lần được chứ? Vậy mà Ân Hàn Tín còn nói con ngựa này quá nguy hiểm đối với Trương Uyển Du, có nhâm không? Vân là Ân Hàn Tín trước kia không gần gũi với nữ giới thì vẫn tốt hơn.

Cuối cùng, Trương Uyển Du được Ân Hàn Tín đỡ lên ngựa.

Đợi sau khi Trương Uyển Du ngôi cố định trên lưng ngựa, cô vẫn nhìn con ngựa của Ân Hàn Tín một cách bất đắc dĩ: "Em thật sự không thể cưỡi ngựa của anh sao?"

Ân Hàn Tín hơi chau mày: "Trừ khi em cưỡi với anh"

Trương Uyển Du: "..."

"Vậy thì bỏ đi!"

Đây là trường đua, không phải sàn diễn, nếu cô cùng Ân Hàn Tín cưỡi chung một con ngựa thì ngày mai cô nhất định sẽ lên trang đầu gây xôn xao trên các trang báo giải trí.

Hạ Cẩn Niên nhìn về phía Ân Hàn Tín: "Chúng ta chơi một trận nhé?"

Nguyên Lăng hứng thú trả lời: "Được thôi, lão Nhị, chúng ta chơi một trận đi, luật cũ, ai thua thì mời một bữa"

"Không bằng, trua nay tôi và Uyển Dư mời các anh ăn cơm!"

Hạn Cẩn Niên: "..

"

Nguyên Lăng: "..."

Thật quá đáng mà, cái người này cứ tự tiện rắc cơm chó khắp nơi, làm hại những động vật nhỏ như bọn họ.

Trương Uyển Du biết anh đang chiêu theo ý mình nên mới không đấu với Hạ Cẩn Niên và Nguyên Lăng.

Cô vội vàng nói: "Hàn Tín, anh đấu với anh Hạ và anh Nguyên đi."

Ân Hàn Tín chau mày nhìn Trương Uyển Du: "Em muốn anh đi sao?"

Trương Uyển Du khẽ ho một tiếng.

"Chuyện đó, thắng được bọn họ thì trưa hôm nay chúng ta được ăn miễn phí rôi!"

Hai chữ "Chúng ta"

lọt vào tai Ân Hàn Tín vô cùng dễ nghe.

Vẻ mặt Ân Hàn Tín vui vẻ hơn rất nhiều, anh quay đầu lại nói với Hạ Cẩn Niên và Nguyên Lăng: "Chúng ta đấu với nhau một trận đi, luật cũ, ai thua thì mời khách."

Hạ Cẩn Niên và Nguyên Lăng nhìn vào mắt nhau, ánh mắt của cả hai bọn họ đều khát vọng chiến thắng.

Nguyên Lăng nắm chặt nắm đấm trong tay: "Lão đại, lão nhị rất không coi chúng ta ra gì."

Hạ Cẩn Niên chỉnh lại mũ bảo hộ trên đầu, kéo chiếc găng tay lên nói: "Trận đấu hôm nay sẽ phân cao thấp, Tiểu Nhị, làm người, tốt nhất đừng quá tự tin vào bản thân"

Ân Hàn Tín khẽ nhếch mép chế nhạo.

"Bắt đầu thôi."

Ba người bọn họ đạp ngựa đi rồi dừng lại ở vạch xuất phát.

Nguyên Lăng mở miệng hét lớn: "Một, hai, ba, bắt đầu!"

Ba người bọn họ đồng thời kéo chặt dây cương, ba con ngựa lao như những mũi tên đứt dây.

Nhìn ba con ngựa chạy như bay, Nhiếp Tương Tư khẽ ho một tiếng cười nói: "Hai người các cô, câu hỏi bây giờ là, các cô đang mong ai thắng?"

Mạnh Ninh cướp lời: "Tôi bâu cho anh Hạ thắng!"

Nhiếp Tương Tư trợn trắng mắt: "Tôi nói hai cô là nói Cô Ân và Hoa Hoa, không phải nói anh được chứ?"

Mạnh Ninh: "..."

Thật quá đáng mà.

"Tôi muốn vẽ một vòng tròn và nguyền rủa cô sẽ mập lên 30 cân trong ngày mail"

Nhiếp Tương Tư đột nhiên bật cười, khỏi phải nói nụ cười này có duyên như thế nào.

"Được rôi, muốn ngày mai tôi lên ba mươi cân chứ gì, tôi sẽ tìm một người đàn ông ba mươi cân về cho anh!"

Mạnh Ninh: "..

"

Nghe Nhiếp Tương Tư nói vậy, Mạnh Ninh chỉ cảm thấy cúc huyệt thất lại, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói gì.

Để bảo vệ sự trong trắng của mình, anh nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại thì hơn.

Nhiếp Tương Tư nheo mắt nhìn Trương Uyển Du và Hoa Hoa.

"Hai vị?"

"Đương nhiên là Hàn Tín rồi!"

Trương Uyển Du bày vẻ mặt như thể đã biết rồi còn hỏi.

Nhiếp Tương Tư mỉm cười tít mắt nhìn Hoa Hoa: "Hoa Hoa, cô thì sao?"

Hoa Hoa thấy Nhiếp Tương Tư đang nhìn mình bằng đôi mắt ác ý như vậy, vô thức lẩn tránh ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: "Ừm, tôi...

Tôi cũng bầu cho anh Ấn"

Nhiếp Tương Tư bật cười thành tiếng.

"Hoa Hoa, cô nói thật sao?"

Hoa Hoa hét lên: "Đương nhiên là thật rồi."

"Khụ khụ, tôi lại cảm thấy, có người đang dối lòng."

*Ai...

Ai dối lòng cơ?"

Hoa Hoa lắp bắp hỏi.

"Lắp bắp chính là dối lòng rồi!"

Nhiếp Tương Tư cười tít mắt nhìn Hoa Hoa nói: "Tôi nói này Hoa Hoa, cô thật sự muốn bầu cho anh Nguyên đúng không?"

Mạnh Ninh bên cạnh nghỉ ngờ hỏi: "Câu này là có ý gì, sao Hoa Hoa lại muốn bầu cho anh Nguyên?"

"Chuyện này còn cần phải hỏi đại mỹ nhân của chúng ta, khăn tay trước đây của cô, tôi mượn lau mồ hôi cô còn không nỡ, kết quả là vừa thấy người ta bị thương ở mu bàn tay đã lấy khăn tay ra lau giúp người ta rồi."

Mạnh Ninh chợt nhận ra: "Ô wow wow, thảo nào, tôi vừa thấy trên tay của anh Nguyên có một chiếc khăn tay rất quen mắt, hóa ra...

Là của Hoa Hoa."

Hoa Hoa: "..."

Hai người bọn họ mỗi người một câu, nhìn thấu suy nghĩ của Hoa Hoa, nhất thời Hoa Hoa cảm thấy có chút xấu hổ.

"Ai da, các cô đừng đoán già đoán non nữa được không, những chuyện này đều không phải đâu, không phải như những gì các cô nghĩ đâu."

Cô vội vàng giải thích.

Nhiếp Tương Tư cười tít mắt nhìn cô: "Cô có phải là đã cắn rứt lương tâm rồi không, sao lại căng thẳng như vậy?"

"Cô như vậy anh Nguyên sẽ hiểu lâm đấy, tôi và anh ấy không có gì cả."

"Mối quan hệ của nam và nữ vốn là từ không có gì thành có gì."

Hoa Hoa: "..."

Nhìn thấy bóng dáng ba người cưỡi ngựa ở đăng xa, Hoa Hoa lo lắng hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT