Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ba chú ngựa lao về trước như thể bất phân thắng bại, tuy nhiên khi băng qua vạch đích, Ân Hàn Tín đột nhiên bất ngờ gia tăng tốc độ, đầy lùi khoảng cách thành hai bước, thắng Hạ Cẩn Niên và Nguyên Lăng.

Sau một hồi thi đấu, ba người đều có chút mệt mỏi.

Nhiếp Tương Tư lập tức thông báo: "Tôi tuyên bố, anh Ân đứng vị trí đầu tiên, thứ hai là anh Hạ và thứ ba là anh Nguyên."

Cả ba người đều bước xuống ngựa, Trương Uyển Du lập tức đưa khăn lau mặt cho Ân Hàn Tín.

Lúc Hạ Cẩn Niên và Nguyên Lăng nhìn sang Ân Hàn Tín thì trong mắt bọn họ đều có một ngọn lửa ghen tị.

Thật quá đáng mà, Ân Hàn Tín kiêu ngạo đắc ý, thắng bọn họ thì không nói lại còn diễn cảnh yêu đương trước mặt bọn họ, có còn cho người khác đường sống không cơ chứ.

Người chán nản nhất chính là Nguyên Lăng, bị ăn cơm chó rồi một lát nữa phải mời bọn họ ăn cơm, hôm nay thật là xúi quẩy mà.

Đột nhiên, một giọng nói trầm ấm của Hoa Hoa vang lên bên tai.

"Anh Hạ, khăn của anh"

"À, cảm ơn cô Hoa"

Hạ Cẩn Niên nhận khăn lau của Hoa Hoa, lịch sự cảm hơn cô.

Nguyên Lăng: "..."

Ngay cả Hoa Hoa cũng đứng về phe Hạ Cẩn Niên, đưa khăn lau mặt cho Hạ Cẩn Niên, trái tim của anh, thật là đau đớn mà.

Đang suy nghĩ gì đó thì Hoa Hoa bước đến trước mặt Nguyên Lăng vẻ mặt hơi xấu hổ, cô đưa cho anh một chiếc khăn rồi nói: "Anh Nguyên, khăn của anh."

Nguyên Lăng hơi chán nản nhìn chiếc khăn trên tay Hoa Hoa, xoay người rời đi: "Không cần đâu!"

Hoa Hoa: "..."

Bàn tay đưa khăn lau của Hoa Hoa chợt dừng lại giữa không trung.

Hoa Hoa tự cười nhạo bản thân mình, sao cô lại tự làm bẽ mặt mình như vậy? Trương Uyển Du và Nhiếp Tương Tư đều nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt Hoa Hoa.

Vốn dĩ, hai người bọn họ còn muốn trêu ghẹo Hoa Hoa và Nguyên Lăng một chút tiện thể tán thành cho hai người bọn họ.

Nhưng vừa rồi Nguyên Lăng thật khiến người khác cảm thấy thất vọng.

Nhiếp Tương Tư ôm lấy vai Hoa Hoa: "Hoa Hoa, đừng đau lòng, cho dù xảy ra chuyện gì thì chúng tôi vẫn ở bên cạnh cô."

Hoa Hoa mỉm cười gật đầu.

Nhưng, như vậy cũng tốt, Nguyên Lăng cũng không hê tỏ ra rằng mình có ý với cô, như vậy thì cô có thể hoàn toàn từ bỏ rồi.

Sau khi đua ngựa xong thì đã đến gần trưa rồi, mọi người đều đang chuẩn bị đi ăn trưa, buổi chiều lại tiếp tục vui chơi.

Trước khi đi ăn trưa, mọi người đều đi thay quần áo.

Trương Uyển Du, Hoa Hoa và Nhiếp Tương Tư ba người bọn họ thay quần áo xong xuôi thì đi ra ngoài, và bị mấy người chặn lại trước khi đi ra.

Nếu Trương Uyển Du nhớ không nhầm thì một trong số đó là vệ sĩ của Ứng thiếu.

Nhìn đám người không mấy hảo cảm trước mặt mình, Trương Uyển Du hơi nheo mắt.

Trong khi đang suy nghĩ thì Ứng Thiếu đã cười nheo mắt đi ra.

"Ba vị tiểu thư, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt nhau nhanh như vậy!"

Hoa Hoa thấy Ứng Thiếu đi sang, sắc mặt hơi thay đổi.

"Là anh!"

Nhiếp Tương Tư khịt mũi một tiếng: "Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là người bị Nguyên thiếu đánh thua tơi bời."

Nghe thấy những lời này, Ứng Thiếu niên đột ngột thay đổi sắc mặt.

"Ba con nhỏ thối này, bắt ba người bọn họ cho tôi."

Một tên vệ sĩ vội vàng bước lên thuyết phục: "Ứng Thiếu, không được đâu, người phụ nữ ở ngoài cùng bên phải hình như là người phụ nữ của Ân Hàn Tín, nếu như bắt cô ta, ngộ nhỡ chọc tức Ân Hàn Tín thì không hay cho lắm đâu."

Ứng Thiếu cau mày.

Anh ta cười khẩy mấy tiếng.

"Ân Hàn Tín cũng chỉ dựa vào gia tài để lại của gia đình mà thôi, nếu như tôi chơi đùa với người phụ nữ này thì anh ta sẽ không cần cô ta nữa đúng không? Dẫn hết bọn họ đi!"

Nhiếp Tương Tư nhìn Ứng Thiếu không nói nên lời.

"Vị tiên sinh này, làm người, không nên khoe khoang sớm như vậy đâu!"

Hoa Hoa gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy!"

Có trời mới biết được, Trương Uyển Du là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, Ứng Thiếu mắng cô còn được đi, nhưng anh ta còn măng luôn cả Ân Hàn Tín.

Trương Uyển Du nheo mắt nhìn Ứng Thiếu.

"Anh vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa"

Ứng thiếu lạnh lùng nhìn Trương Uyển Du nói: "Sao thế? Muốn nghe như vậy à? Vậy thì tôi nói cho cô biết, cô chẳng qua chỉ là một thứ đồ bỏ đi của Ân Hàn Tín mà thôi, tôi..."

Anh ta vừa nói tới đây, cơ thể ứng Thiếu đã đột nhiên ngã xuống đất như diều đứt dây.

năng nề ngã xuống lớn như vậy, mối thù này nhất định phải trả.

Các vệ sĩ tuân lệnh lập tức bao vây Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du cười khẩy chế nhạo những người trước mặt, toàn thân toát ra khí chất sắc bén.

Nhiếp Tương Tư và Hoa Hoa đều cảm thấy sự ngột ngạt dâng lên từ cơ thể Trương Uyển Du, bất giác lùi lại mấy bước giữ khoảng cách an toàn.

Bọn họ vừa mới lùi lại mấy bước, bên tai đã truyền đến tiếng đấm người, sau đó có người ngã rạp xuống mặt đất.

Không lâu sau, toàn bộ vệ sĩ thuộc hạ của Ứng Thiếu đều ngã xuống sàn.

Ứng Thiếu thấy cảnh Trương Uyển Du ném các vệ sĩ của mình xuống đất như vậy,đồng tử đột nhiên co rút, anh ta gâm lên một tiếng giận dữ rồi lao vào tấn công Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du nhếch mép cười, sau đó cô nhanh chóng thoát khỏi nắm đấm của Ứng Thiếu, khi cô năm lấy cánh tay của anh ta, cô vặn cánh tay anh một vòng, sau đó tiếng kêu thất thanh vì đau đớn của Ứng Thiếu lớn như vậy, mối thù này nhất định phải trả.

Các vệ sĩ tuân lệnh lập tức bao vây Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du cười khẩy chế nhạo những người trước mặt, toàn thân toát ra khí chất sắc bén.

Nhiếp Tương Tư và Hoa Hoa đều cảm thấy sự ngột ngạt dâng lên từ cơ thể Trương Uyển Du, bất giác lùi lại mấy bước giữ khoảng cách an toàn.

Bọn họ vừa mới lùi lại mấy bước, bên tai đã truyền đến tiếng đấm người, sau đó có người ngã rạp xuống mặt đất.

Không lâu sau, toàn bộ vệ sĩ thuộc hạ của Ứng Thiếu đều ngã xuống sàn.

Ứng Thiếu thấy cảnh Trương Uyển Du ném các vệ sĩ của mình xuống đất như vậy,đồng tử đột nhiên co rút, anh ta gâm lên một tiếng giận dữ rồi lao vào tấn công Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du nhếch mép cười, sau đó cô nhanh chóng thoát khỏi nắm đấm của Ứng Thiếu, khi cô năm lấy cánh tay của anh ta, cô vặn cánh tay anh một vòng, sau đó tiếng kêu thất thanh vì đau đớn của Ứng Thiếu vang lên.

"Cái này, là vì khi nãy anh dám tông trúng Hoa Hoa."

Trương Uyển Du hung hắn đá vào đầu gối của Ứng Thiếu, buộc anh ta phải quỷ trên mặt đất, tiếng hét của Ứng Thiếu còn thê thảm hơn trước gấp bội lần.

Trương Uyển Du: "Cái này, là vì anh dám chơi xấu Nguyên Lăng."

Trương Uyển Du lại đá một phát vào trán Ứng Thiếu khiến anh ta ngã xuống đất.

Ứng Thiếu có lẽ bị đau đến nỗi không nói nên lời, máu chảy ra từ khóe miệng và mắt.

"Cú đá này, là vì hai từ mà anh vừa mắng Ân Hàn Tín."

Trương Uyển Du vô cảm bước đến nắm đầu của Ứng Thiếu lên.

"Cô đừng qua đây, đừng qua đây!"

Người phụ nữ này thật quá đáng sợ.

Trương Uyển Du ngồi xổm trên mắt đất đối diện Ứng Thiếu.

"Còn nữa, anh vừa nói tôi là tình nhân của Ân Hàn Tín, anh nói xem...

Tôi nên đánh ở đâu mới phải?"

Ngay vào lúc này, Trương Uyển Du thấy Ân Hàn Tín và những người khác xuất hiện cách đó không xa, cơ thể cô run lên.

Ân Hàn Tín đã từng nhắc nhở cô, cô không được tùy tiện động thủ với người khác.

Nhìn thấy người đàn ông bị cô đánh đến bầm tím mặt mũi đang nằm trên mặt đất, ánh mắt cô sáng lóe lên, chạy về phía Ân Hàn Tín.

"Các anh đến thật đúng lúc, vừa nãy Ứng Thiếu dẫn người của anh ta đến làm phiền chúng em, dọa em sợ muốn chết."

Trương Uyển Du vừa nãy trông như một tử thân bây giờ lại trông giống như một con thỏ trắng nhỏ bé vô hại đang sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT