Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tại đây, Nhiếp Tương Tư, Hoa Hoa, Mạnh Ninh, Nguyên Lăng và Hạ Cẩn Niên tụ tập lại cùng nhau.

Trong số những người đó thì Hạ Cẩn niên là người lớn tuổi nhất, nên đối với bọn họ mà nói thì sự tôn tại của Hạ Cẩn Niên giống như một người anh cả.

Hạ cẩn Niên nói: "Mặc dù năm người chúng ta vừa nhiều lại vừa mạnh nhưng khả năng bắn súng của Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín cũng rất mạnh, cho nên, một lúc nữa đến khi giao chiến, mọi người phải phân chia nhau hành động riêng lẻ và tìm nơi để trốn, bời vì tài thiện xạ của bọn họ rất chuẩn, tâm nhìn cũng rất chuẩn, trước khi hai người bọn họ đến gần chúng ta, nhất định không được hành động hấp tấp, nếu không thì, sẽ bị bọn họ phát hiện và bản chết, mọi người luôn phải giữ bộ đàm trên tay để có thể giữ liên lạc bất cứ lúc nào"

Tất cả bốn người còn lại đồng thanh: "Rõ"

Sau khi mọi người bàn bạc kế hoạch xong xuôi, thì giải tán đến những nơi khác nơi và ẩn náu ở nơi họ cho là an toàn.

Ở bên kia, Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín cũng đến vị trí xuất phát.

Trương Uyển Du vui vẻ cầm trên tay khẩu súng trường CS.

Trương Uyển Du không thấy người của bên kia, bất giác đoán ra được kế hoạch của bên đối thủ.

"Hàn Tín, em thấy mấy người bọn họ, sợ răng không thắng nổi chúng ta nên đã tản ra khắp nơi để ẩn náu rồi, không dễ xuất hiện được đâu, đợi một lát nữa em sẽ làm mồi nhử, anh chỉ cần thấy ai lộ diện thì lập tức bắn"

Nói xong, Trương Uyển Du liền chuẩn bị sẵn sàng lao vào khu vực chiến đấu của địch.

"Đợi đã"

Ân Hàn Tín đột nhiên kéo Trương Uyển Du lại.

Trương Uyển Du nghi ngờ nhìn Ân Hàn Tín sau lưng mình: "A, làm sao vậy?"

Ân Hàn Tín mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên mũ bảo hộ trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve phần tóc bị gãy trên trán cô, sau dó đội lại mũ lên đầu cô nói: "Tóc che mắt em"

Trương Uyển Du: ".."

Xong rồi, đều tại Ân Hàn Tín trêu ghẹo cô, bây giờ cô chỉ muốn bàn chuyện yêu đương với Ân Hàn Tín ở chốn không người mà thôi, không muốn chơi CS với đám người đó chút nào.

Trương Uyển Du bước vào khu vực chiến đấu CS với ánh mắt hình ngọn lửa.

Ân Hàn Tín: ".."

Kết quả là, trong vòng chưa đầy mười phút, Nguyên Lăng, Mạnh Ninh, Hoa Hoa, Nhiếp Tương Tư và Hạ Cẩn Niên đều bị bắn chết liên tiếp.

Khi mũ bảo hiểm của Hạ Cẩn Niên bị súng của Trương Uyển Du bắn trúng, anh đã phát ra âm thanh cảnh báo bị bắn trúng, điều này cũng đồng nghĩa với việc tuyên bố thất bại của đội ngũ thành viên Nguyên Lăng, Mạnh Ninh, Hoa Hoa và Nhiếp Tương Tư.

Nguyên Lăng vẻ mặt nhàm chán.

"Tại sao? Tại sao? Tại sao lại bắn tôi đầu tiên?"

Nhiếp Tương Tư khinh bỉ: "Ai bảo điện thoại anh reng lên đúng lúc, làm lộ vị trí của anh, hơn nữa, nơi của anh trốn cũng quá lồ lộ rồi, chẳng phải ai cũng dễ dàng phát hiện ra anh sao?"

Chỗ ẩn nấp của Nguyên Lăng thật sự quá nhỏ, chỉ cần chuyển động một chút là đã đủ để lộ mũ bảo hộ ra ngoài.

Kết quả là điện thoại của Nguyên Lăng reng lên, lúc Nguyên Lăng ngồi xổm xuống nghe điện thoại thì mũ bảo hộ của anh lộ ra, theo đó là âm báo "Bạn đã bị trúng đạn" thoát ra từ mũ bảo hộ.

Là do anh quá ngây thơ được chưa? Cho nên, sau khi anh bị trúng đạn anh còn bị người gọi điện cho mình mắng một tràn thậm tệ.

Nguyên Lăng không chịu được chỉ vào Mạnh Ninh: "Lúc đấy là do tôi bị gọi điện đột ngột, tôi cũng rất vô tội mà, nếu so với tôi thì anh ta mới là kẻ mù, tự mình chạy vào đường chết!"

Mạnh Ninh: ".."

Mạnh Ninh uất ức nói: "Tôi trốn ở góc kia, đột nhiên xuất hiện một con nhện lớn!"

"Anh là một người đàn ông, cái gì mà sợ nhện chứ, thật mất mặt đàn ông chúng ta!"

Nguyên Lăng mắng.

Hoa Hoa nhẹ giọng bênh vực Mạnh Ninh: "Ninh hói từng bị nhện cắn khi còn bé, nên bị ám ảnh với nhện, sợ nhện cũng là chuyện thường tình "

Nhiếp Tương Tư nói thêm: "Không cần nói đến Ninh hói đâu, không phải có người nào đó từng bị luật sư trừng trị nên vẫn còn nỗi sợ với luật sư sao?"

Nguyên Lăng: ".."

Anh đã khiêu khích ai? Sao ai cũng tấn công mỗi anh vậy? Nguyên Lăng uất ức trồng nấm ở một góc.

Trương Uyển Du cười híp mắt nhìn năm người bọn họ.

"Các người đã thua trận cược này rồi.Bữa tối nay, các người mời"

Năm người: "..."

Thua rồi còn phải mời khách, tâm trạng này đúng là vô cùng tồi tệ.

Sau khi dùng bữa tối xong, Trương Uyển Du đứng ở ven đường đợi Ân Hàn Tín đánh xe đến đón.

Trong khi đợi, có người gọi cô.

"Cô Trương!"

Trương Uyển Du quay đầu, người đứng sau lưng cô là Hướng Thu Diệp.

"Chào cô Hướng"

Trương Uyển Du lịch sự gật đầu chào hỏi Hướng Thu Diệp.

Lúc Hướng Thu Diệp nhìn Trương Uyển Du, trong mắt có cảm xúc khá phức tạp, cô đã đích thân chứng kiến tài thiện xạ của Trương Uyển Du, Hướng Thu Diệp cũng rất kinh ngạc vì chuyện đó.

"Tài thiện xạ của cô hôm nay thật sự rất lợi hại!"

Trương Uyển Du cười cong môi: "Tài thiện xạ của cô Hướng cũng rất lợi hại!"

Ánh mắt Hướng Thu Diệp hiện lên một tia mất mát: "Nhưng mà, tài thiện xạ của tôi vẫn không bằng cô"

Cô đã từng tự tin khoe rằng tài thiện xạ của cô rất tuyệt vời, không ai trong quân đội có thể sánh bằng cô, cô nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng được Trương Uyển Du, kết quả...

Trương Uyển Du đã đánh bại cô chỉ trong vài giây.

Lúc cô bản, cô phải nhìn về tâm nhắm phía trước, mới bắt đầu nổ súng.

Nhưng Trương Uyển Du hoàn toàn không bị hạn chế tầm ngắm, như thể cô với khẩu súng là một, và cô có thể bắn trúng bất cứ nơi nào cô muốn.

Ở hiệp thứ ba, Trương Uyển Du còn không nhìn vào các cào cách xa một trăm năm mươi mét, cô cũng không thể không công nhận, Trương Uyển Du thật sự rất lợi hại.

"Khả năng bắn súng của tôi chỉ là tình cờ học được mà thôi, phần còn lại cũng là nhờ vào may mắn, cho nên, cô Hướng cũng không cần phải tự trách mình đâu"

"Vậy sao?"

Hướng Thu Diệp mỉm cười: "Nhưng mà, cho dù chúng ta có đấu lại một lần nữa thì tôi nhất định vẫn sẽ thua, nhưng mà, thua cô, tôi cũng tâm phục khẩu phục"

Hướng Thu Diệp mỉm cười nhẹ nhàng.

"Cô Trương, nếu như có một cơ hội, tôi vẫn muốn so tài với cô một lần nữa!"

Trương Uyển Du mỉm cười cúi đầu: "Đương nhiên là được"

Thấy xe của Ân Hàn Tín xuất hiện ở đằng xa, Hướng Thu Diệp nói với cô tạm biệt.

"Vậy tôi đi trước, tạm biệt"

"Cô Hướng đi cẩn thận"

Hướng Thu Diệp lên xe của nhà mình, trước khi rời đi, cô còn nhìn thấy Ân Hàn Tín đỡ Trương Uyển Du bước vào xe, hơn nữa, lúc Ân Hàn Tín nhìn Trương Uyển Du, trong ánh mắt còn có sự ấm áp mà từ trước đến nay chưa từng thấy ở anh, Hướng Thu Diệp biết, mình đã không còn cơ hội nào nữa rồi.

Ân Hàn Tín ngồi lên xe, sau khi đeo dây an toàn xong thì khởi động xe.

Ngồi ở ghế phụ, Trương Uyển Du lấy tay chống cằm, nhìn thẳng vào khuôn mặt Ân Hàn Tín, sau đó thở dài.

"Sao thế?"

Ân Hàn Tín nheo mắt nhìn cô.

"Anh không hỏi em khi nãy đã nói gì với cô Hướng sao?"

"Em muốn thì nói với anh!"

Trương Uyển Du lại thở dài: "Cô Hướng chạy lại nói với em rằng thua em cô ấy rất tâm phục khẩu phục"

"Thế thì làm sao?"

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT