Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ân Hàn Tín nhìn cô cười cười.

"Sao nào, lẽ nào em muốn đồng tình với cô Hướng, để anh đi sao?"

Trương Uyển Du chau mày ngồi thẳng lưng.

"Sao có thể!"

"Vậy thì ý em là gì?"

Trương Uyển Du lấy hai tay chống cằm: "Em đang suy nghĩ, rốt cuộc thì em may mắn kiểu gì mà lại được ở chung với anh.Có lúc em đã nghĩ, có khi nào một ngày em đột nhiên tỉnh dậy, rồi ai đó nói với em rằng tất cả đều không phải là thật không"

Khi Trương Uyển Du vừa nói xong thì chiếc xe đột nhiên chuyển hướng.

Kèm theo đó là tiếng phanh gấp, chiếc xe đột nhiên dừng lại.

Khuôn mặt Trương Uyển Du vì sợ hãi mà tái nhợt đi.

"Anh...

Anh muốn làm gì? Đột nhiên dừng xe như vậy?"

Ân Hàn Tín tháo dây an toàn của mình ra rồi đột nhiên chuyến người.

"Không phải em nói thật cả đều không phải là thật sao? Bây giờ anh nói cho em biết, tất cả mọi chuyện...

Đều là thật!"

Nói xong, Ân Hàn Tín ôm lấy khuôn mặt Trương Uyển Du rôi hôn xuống.

Nụ hôn này khiến Trương Uyển Du cảm thấy hơi mơ hồ, cô cảm thấy mọi thứ lúc này lại càng không phải sự thật.

Trương Uyển Du nói rằng cuối tuần cô sẽ sang thăm Ân lão phu nhân.

Cho nên sau khi Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du rời khỏi Binh Thủy Đàm thì Ân Hàn Tín lái xe chở cô quay về biệt thự nhà họ Ấn.

Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín bước vào trong biệt thự.

Vừa mới vào nhà, Trương Uyển Du đã gọi: "Bà nội, chúng cháu về rồi"

"Là Lạc Lạc đấy àI"

Ân lão phu nhân vui mừng trả lời.

Trương Uyển Du vui vẻ bước vào, nhìn thấy Cố Thư đang ngồi thoải mái trên ghế sô pha, đột nhiên cô cảm thấy một linh cảm không tốt mấy trong lòng.

Vừa thấy Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du quay về, Cố Thư đã mỉm cười đứng dậy.

"Hóa ra là Lạc Lạc và Hàn Tin"

Cố Thư mỉm cười nhìn Trương Uyển Du: "Nghe nói hôm nay hai người đến Binh Thủy Đàm chơi, nhất định là đã mệt rồi, mau đến đây ngôi đi"

Nghe Cố Thư nói với giọng như nữ chủ nhân của căn nhà, Trương Uyển Du liên nhướng chân mày.

Cố Thư đã biết chuyện bọn họ đến Binh Thủy Đàm, vậy thì nhất định...

cũng biết chuyện cô đã thắng một ngày hẹn hò công khai với Ân Hàn Tín trước mặt nhiều người.

Cho nên, lúc Cố Thư chọn đến đây nhất định là có chủ ý không tốt lành gì.

Vừa bước vào cửa, điện thoại của Ân Hàn Tín đã reng lên, Ân Hàn Tín đi sang một bên nghe điện thoại, rồi đi thẳng về hướng thang máy.

"Bây giờ tôi đi lên lầu, anh lập tức gửi số liệu sang cho tôi.

Nói xong, Ân Hàn Tín quay đầu nói với Trương Uyển Du: "Anh lên trước."

"Được!"

Trương Uyển Du gật đầu.

Thấy Ân Hàn Tín đi lên lầu trên, Ân lão phu nhân không vui nhắc nhở: "Hàn Tín, sao vừa về đến nhà đã lên lầu thế, không nói chuyện với cô Cố một lát sao."

Cố Thư liên tục xua tay: "Không sao đâu ạ, Ân lão phu nhân, anh Ân cho chuyện thì để anh ấy làm đi ạ, công việc quan trọng hơn"

"Cái đứa nhỏ này thật hiểu chuyện"

Ân lão phu nhân nhìn Cố Thư bằng ánh mắt trìu mến.

Cố Thư mỉm cười nhìn Ân lão phu nhân.

"Lạc Lạc, cháu sang đây, ngôi nói chuyện với cô Cố một chút, bà đi uống thuốc đây"

"Bà nội, cháu biết thuốc của bà để đâu, bà để cháu đi lấy cho bà"

Trương Uyển Du đề nghị.

Ân lão phu nhân: "Để bà tự đi được rồi, bà ngồi hơi lâu muốn cử động một chút, thanh niên các cháu cứ nói chuyện với nhau đi"

Trương Uyển Du: "Được ạI"

Trương Uyển Du sảng khoái ngồi xuống ghế.

Ngược lại, hôm nay Cố Thư đến đây vốn dĩ là để tìm cô, nếu cô đi rồi thì Cố Thư sẽ thấy khó chịu đến chết.

Nếu như bây giờ sức khỏe Ân lão phu nhân đã tốt hơn rồi thì Cố Thư có như con thiêu thân sau lưng thì bà cũng không quan tâm.

Nhưng mà...

hiện tại sức khỏe của Ân lão phu nhân không được tốt cho lắm, nếu như chịu phải đả kích lớn thì e rằng...

Cho dù như thế nào thì hôm nay cũng phải giải quyết rắc rối lớn như Cố Thư trước đã.

Ân lão phu nhân đi lên lầu hai, để lại Trương Uyển Du và Cố Thư ngồi ở phòng khách.

"Sao cô Cố đến muộn thế?"

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn Cố Thư.

Khi mắt hai người chạm nhau, nụ cười trên mặt Cố Thư liền biến mất.

"Lạc Lạc tiểu thư, rốt cuộc thì tôi nên gọi cô là Ân tiểu thư hay là...

Trương tiểu thư?"

Nụ cười trên mặt Trương Uyển Du vẫn không thay đổi: "Sao đột nhiên cô Cố lại hỏi như vậy?"

"Hôm nay tôi đến nói chuyện với Ân lão phu nhân, Ân lão phu nhân nói rằng, cô là cháu gái ruột của bà, Ân Hàn Băng, biệt danh là Lạc Lạc, nhưng mà, theo những gì tôi biết thì hình như cô không phải tên là Ân Hàn Băng, mà tên thật là Trương Uyển Du, tôi nghĩ rằng, cô là cháu ngoại của Ân lão phu nhân, nhưng mà tôi lại nghe người khác nói rằng, Ân lão phu nhân không có con rễ nào họ Trương, vậy cho nên, rốt cuộc thì cô là ai?"

Cố Thư híp mắt nhìn chằm chằm vào Trương Uyển Du.

Sau khi Cố Thư nói xong, Trương Uyển Du liên hừ nhẹ.

Quả nhiên là muốn điều tra thân thế của cô.

Vì Cố Thư không thể hỏi rõ ràng trước mặt Ân lão phu nhân bởi vì cô còn có mục tiêu khác hơn nữa trong lòng cũng có chút băn khoăn, sợ rằng mình đoán nhầm.

Sau khi hỏi xong, Cố Thư vẫn nhìn chằm chằm quan sát biểu cảm của Trương Uyển Du, muốn tìm ra được một chút manh mối từ sự thay đổi sắc mặt của Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du vẫn nhìn vào mắt Cố Thư, lông mày hơi nhướng lên, sắc mặt không có chút gì gọi là căng thẳng.

"Cho nên, cô Cố muốn điều tra tôi?"

"Tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của Ân lão phu nhân và anh Ân mà thôi, lo rằng hai người bọn họ bị lừa, cho nên tôi muốn cô cho tôi một câu giải thích hợp lý"

Trương Uyển Du híp mắt: "Giải thích, ha ha, cô Cố, tôi nghĩ...

Tôi không việc gì phải giải thích với một người ngoài như cô?"

Cố Thư kiêu ngạo, vẻ mặt hơi nghi ngờ: "Lạc Lạc tiểu thư, xin cô không cần để ý những chuyện khác mà hãy trả lời câu hỏi của tôi"

Trương Uyển Du trầm mặt xuống.

"Cô Cố muốn biết sự thật như thế nào sao? Nói rằng tôi không phải là cháu gái của Ân lão phu nhân hay là tôi có mục đích khác, cố ý giả mạo làm cháu gái để tiếp cận Ân lão phu nhân?"

"Quả nhiên cô không phải là cháu gái của Ân lão phu nhân"

Cố Thư nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phẫn nộ.

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn Cố Thư: "Tôi có nói tôi không phải cháu gái Ân lão phu nhân không?"

"ý gì? "Thật vậy, tôi không phải là cháu gái ruột của Ân lão phụ nhân, nhưng, tôi quả thực là cháu gái của Ân lão phu nhân, thân phận của tôi rốt cuộc là gì, cô có chắc là cô muốn biết không?"

Trương Uyển Du nheo mắt hỏi ngược lại.

Không hiểu vì sao thì đối diện với ánh mắt của Trương Uyển Du, Cố Thư liền cảm thấy tội lỗi trong lòng.

"Cô...

Cô nói như vậy là có ý gì? Khi nãy cô nói rằng cô không phải cháu gái của Ân lão phu nhân.

Cô nói rõ thêm đi"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT