Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Được rồi, cháu chỉ muốn nói bao nhiêu đó thôi, chú, bây giờ cháu đang ở trường đợi điện thoại của chú, chú nhanh lên nhét"

Trương Uyển Du cầm điện thoại bị ngắt máy trên tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi hột.

Không thể không nói, Tân Mộ Bạch này đúng là quá không tỉnh táo mà, lúc nào cũng muốn nhảy vào hố lửa.

Ân Hàn Tín thấy Trương Uyển Du vẫn cầm điện thoại trên tay, thuận tay lấy sang, rồi đặt bên cạnh mình.

Trương Uyển Du: ".."

Thấy bộ dạng lịch lãm của Ân Hàn Tín, dường như không muốn gọi điện thoại đâu.

Cuộc gọi trước, Tân Mộ Bạch còn nói cái gì mà đang rất gấp, đợi điện thoại của anh.

Vốn dĩ, Trương Uyển Du muốn nhắc nhở Ân Hàn Tín nhưng vừa nghĩ đến thân phận bây giờ của mình tương đối ngại ngùng, Trương Uyển Du liền quyết định nên im hơi lặng tiếng.

Huống hồ, nếu như Tân Mộ Bạch đi du học thật thì cậu ấy sẽ không thể chọc tức cô nữa rồi.

Không biết tại sao, đột nhiên Trương Uyển Du có một dự cảm rất kỳ lạ, Tân Mộ Bạch đột nhiên được trường đại học ở nước ngoài nhận, lẽ nào chuyện này là do Ân Hàn Tín làm? Buổi trưa trong khi Tân Mộ Bạch đang chọn món với bọn họ thì có điện thoại gọi đến, sau khi Tân Mộ Bạch nói chuyện điện thoại xong thì nhận được cuộc gọi thông báo trúng tuyển, Ân Hàn Tín vẫn không hề ra ngoài để nghe điện thoại.

Trong khoảng thời gian nói chuyện điện thoại thì Ân Hàn Tín vẫn luôn bận công việc, cũng không thay đổi nội dung nguyện vọng của Tân Mộ Bạch.

Nếu nghĩ như vậy thì lại cảm thấy Ân Hàn Tín không có gì đáng nghi ngờ.

Nhưng nếu như không phải là Ân Hàn Tín thì ai có thể thay đổi nguyện vọng của Tân Mộ Bạch được chứ.

Lễ nào...

Là bố mẹ của Tân Mộ Bạch sao? Nhưng mà, Tân Mộ Bạch đã nói sẽ tìm cho ra người và kiếm người hãm hiếp ông tổ mười tám đời của tên đó, có lẽ không phải là bố mẹ của cậu làm đâu.

Liếc mắt nhìn thấy đã đến văn phòng luật rồi, điện thoại Ân Hàn Tín lại reo lên lần nữa, là Tân Mộ Bạch gọi đến.

Trương Uyển Du nhanh chóng nghe điện thoại và để ở chế độ rảnh tay.

"Chú, sao thế? Chú đã xử lý xong chưa, nguyện vòng của cháu có phải là được chọn lại lần nữa không?"

Trương Uyển Du: ".."

Ánh mắt của Ân Hàn Tín hơi nguy hiểm: "Chú đã gọi điện rồi, nhưng mà.."

"Nhưng mà cái gì?"

"Hồ sơ của cháu đã được chuyển đến trường đại học ở nước ngoài rồi, cho nên, nguyện vọng của cháu không thể đổi được nữa"

Ân Hàn Tín bình tĩnh đáp.

"Cái gì? Không phải chứ, sao lại nhanh như vậy? Chú, chú có thể tìm cách giúp cháu chuyển lại hồ sơ được không? Nếu như cháu phải đi du học thì sẽ không gặp được Uyển Dư ít nhất một học kỳ"

Tân Mộ Bạch gần như cầu xin anh.

Trương Uyển Du liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Ân Hàn Tín, khuôn mặt anh đáng sợ đến nỗi khiến người ta phải căng thẳng.

Không khí trong xe ngưng tụ như một quả bóng suýt bị nổ tung, Ân Hàn Tín tuông ra một luồng hơi thở đáng sợ.

Trương Uyển Du rụt cổ, không dám lên tiếng.

Ân Hàn Tín nhàn nhạt đáp: "Không có cách nào hết, cháu chỉ có thể đi học ở đó thôi, hoặc là...

Hủy bỏ việc học của mình"

Tân Mộ Bạch: ".."

Một hồi lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng Tân Mộ Bạch trả lời, Ân Hàn Tín duỗi ngón tay, dứt khoát ngắt điện thoại.

Trương Uyển Du: ".."

Điện thoại đã cúp, Trương Uyển Du vẫn không dám mở miệng để tránh tự rước họa vào thân.

Trong chuyện này, kỳ thực cô cũng rất oan uổng, Tân Mộ Bạch đó tự mình tìm tới cửa, chứ không phải cô ra ngoài trêu chọc cậu ta.

Một lúc sau, vẫn không ai mở miệng nói chuyện.

Hai mắt Trương Uyển Du nhìn chằm chằm vào tòa nhà chỗ công ty luật, chỉ đợi xe dừng lại là cô sẽ nhanh chóng tháo dây an toàn và xuống xe.

Ân Hàn Tín lạnh lùng mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Cuối tuần này để trống lịch nhé"

"À, vâng!"

"Sao vậy? Không bằng lòng à?"

"Tất nhiên là không phải"

Trương Uyển Du cười híp mắt nói: "Có thế ra ngoài cùng anh, em quả thật không thể vui mừng hơn"

Ân Hàn Tín liếc mắt nhìn cô, nụ cười trên khuôn mặt kia không phải nói là giả đến mức nào.

Tuy nhiên, anh không hề vạch trần cô.

"Chúng ta đi gặp em trai em!"

Trương Uyển Du nhất thời không phản ứng lại, cô nhíu mày nói: "Anh vừa nói gì vậy?"

Ân Hàn Tín lấy một tấm ảnh từ bên cạnh cửa xe ra và đưa cho Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du cầm lấy tấm ảnh mà Ân Hàn Tín đưa, vừa nhìn thấy hình trên tấm ảnh, hai mắt cô nhíu chặt và nhìn chằm chằm vào nửa mặt dây chuyền giống y hệt mặt dây chuyền trên cổ cô trong bức ảnh.

Đây đúng là mặt dây chuyên của em trai cô.

Trương Uyển Du kích động nhìn Ân Hàn Tín.

"Đã tìm thấy em trai em rồi sao?"

Ân Hàn Tín gật đầu nói: "Ngày mốt là cuối tuần, em chuẩn bị đi, ngày mốt anh đưa em đi gặp em trai"

Trương Uyển Du năm lấy cánh tay của Ân Hàn Tín và nói: "Không cân ngày mốt, ngày mai em sẽ đi, không, hôm nay em sẽ đi, đi ngay bây giờ!"

Biết em trai mình vẫn còn sống trên thế giới này, làm sao cô có thể chịu đựng thêm hai ngày nữa? Cô nhất định phải đi gặp em trai ngay.

Ân Hàn Tín gỡ tay ra khỏi tay Trương Uyển Du.

"Uyển Du, anh biết tâm trạng muốn gặp em trai của em, nhưng trước mắt có chút chuyện, em trai em tạm thời đang ở nơi khác, chưa trở về thành phố này, đợi hai hôm nữa cậu ấy sẽ trở về"

Trương Uyển Du cau mày nói: "Cái gì? Phải hai hôm nữa mới trở về sao?"

Ân Hàn Tín gật đầu nói: "Đúng vậy, vậy nên anh mới quyết định ngày mốt sẽ đưa em đi gặp cậu ấy"

Vẻ mặt của Trương Uyển Du không thể kìm được sự thất vọng.

"Vậy được rồi, ngày mốt em sẽ đi gặp em trai"

Ân Hàn Tín xoa xoa lòng bàn tay cô.

"Em đã chịu đựng hai mươi năm nay rồi, hai ngày này em chịu đựng thêm một chút nhé."

Trương Uyển Du gật đầu, cô thở hắt ra một hơi và nói: "Đúng vậy! Em đã chịu đựng hai mươi năm rồi, không lẽ không chịu được hai ngày này!"

Cuối cùng, Trương Uyển Du dịu dàng hôn nhẹ lên má phải của Ân Hàn Tín, ôm lấy cánh tay phải của anh và nhẹ nhàng dựa vào.

"Hàn Tín, thật sự rất cảm ơn anh, nếu không phải anh thì có thế em...

không biết khi nào mới có thể tìm được em trai.

Cơ thể mềm mại của cô gái dựa vào cánh tay của Ân Hàn Tín, anh xoa đầu cô gái và khàn giọng nói: "Uyến Du, nhưng bây giờ anh đang lái xe, cứ thế này thì trước khi gặp được em trai em, chúng ta sẽ chết vì tình trước mất, nếu em có nhu cầu thì chúng ta tới khách sạn trước, mặc dù anh từng nói đợi muốn đợi tới khi kết hôn, nhưng nếu em muốn thì bây giờ anh có thể cố gảng chiều theo ý eml"

Ân Hàn Tín nói.

Trương Uyển Du vội vàng bật dậy và ngồi lại chỗ của mình, hai má cô nóng bừng.

Lưu manh! Chiều hôm đó, vì tập đoàn nhà họ Lý bất mãn với phán quyết của tòa án nên đã trực tiếp đưa ra kháng cáo.

Tuy nhiên, sau khi tòa án xác minh chứng cứ, đã bác bỏ yêu cầu kháng cáo của tập đoàn nhà họ Lý.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT