Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lý Thời Thiên tức giận, lập tức tỏ vẻ đoạn tuyệt quan hệ cha con với Lý Huyển Uyển, sẽ không bao giờ liên lạc nữa.

Khi người đó báo cáo tin tức cho Lý Thời Thiên, đúng lúc Lý Giai Giai đang đứng ngoài cửa: "Chị...

chị cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi!"

Lý Giai Giai lập tức giải thích: "Đủ rồi, đừng nói thêm gì nữa"

Lý Thời Thiên không vui nói: "Còn nhắc tới nó là ba sẽ tức giận mất"

Lý Giai Giai vội vàng im lặng.

Thấy Lý Giai Giai không nói nữa, Lý Thời Thiên có chút bực bội, ông ta xua tay nói: "Được rồi, con về nhà đi"

"Vâng, vậy con về trước"

Nói xong, Lý Giai Giai nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Lý Thời Thiên.

Sau khi Lý Giai Giai rời khỏi phòng làm việc của Lý Thời Thiên, nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt sau lưng mình, trên mặt Lý Giai Giai nở nụ cười đắc ý.

Lý Huyển Uyển à Lý Huyển Uyển, cô ở dưới suối vàng nghe thấy lời ba nói, có phải chết cũng không nhắm mắt không? Sáng cuối tuần, Trương Uyển Du thức dậy rất sớm, đợi Ân Hàn Tín đến đón mình.

Xe của Ân Hàn Tín vừa dừng lại, Trương Uyển Du liền vội vàng mở cửa xe ra và lên xe: "Anh Kỷ, chúng ta mau đi thôi!"

Vừa lên xe, Trương Uyển Du đã bắt đầu thúc giục Kỷ Hành.

Kỷ Hành: "Vâng!"

Khi xe khởi động, Trương Uyển Du ném chiếc túi trong tay xuống ghế phụ, sau đó thuận tay nắm lấy cánh tay của Ân Hàn Tín và dựa vào vai anh với vẻ mặt mệt mỏi.

Ân Hàn Tín cúi đầu nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô gái: "Sao sắc mặt em kém vậy?"

Hơn nữa, dưới mắt cô còn có vết thâm đen rõ ràng.

Trương Uyển Du điều chỉnh một tư thế thoải mái, sau đó nhắm mắt lại và nói nhỏ: "Nghĩ tới chuyện hôm nay có thể gặp em trai, cả đêm qua em không ngủ được, giờ em ngủ một lát đã"

Ân Hàn Tín dịu dàng xoa đầu cô và nói: "Giờ em đừng ngủ, lát nữa chúng ta ăn sáng rồi xuất phát, đợi ăn xong bữa sáng rồi ngủ."

Trương Uyển Du đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Ân Hàn Tín và nói: "Em có thể không ăn không?"

Trán của Ân Hàn Tín cụng nhẹ vào trán cô, nói hai chữ chắc như đinh đóng cột: "Không được!"

Trương Uyển Du: ".."

Gô bất mãn lẩm bẩm: "Bạo quân"

"Em nói gì?"

Trương Uyển Du cười híp mắt, ngẩng đầu lên và nói: "Không có gì, em nói anh nói quá đúng."

Ân Hàn Tín: ".."

Cuối cùng, Trương Uyển Du vẫn bị Ân Hàn Tín kéo đi ăn sáng, ăn sáng xong, bọn họ mới lần nữa lên đường tới thành phố Ngọc Anh.

Đi đường cao tối từ thành phố Hải Thành đến thành phố Ngọc Anh khoảng bốn tiếng, hầu như Trương Uyển Du đã ngủ suốt quãng đường.

Trước mười hai giờ, bọn họ ra khỏi đường cao tốc.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Trương Uyển Du từ từ tỉnh dậy.

Cô mơ mơ hồ hồ nhìn quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ và nói: "Chúng ta đi tới đâu rồi?"

"Chúng ta vừa ra khỏi đường cao tốc ở thành phố Ngọc Anh"

"Thật sao?"

Trương Uyển Du kích động ngồi bật dậy, cô vội vàng dùng tay chải tóc và lấy dây dây thun búi tóc lên gọn gàng, sau khi sửa sang lại dáng vẻ của mình, Trương Uyển Du quay lại, chớp chớp mắt nhìn Ân Hàn Tín và nói: "Thế nào? Em như vậy được không?"

Ân Hàn Tín vuốt má cô, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô và nói: "Rất đẹp!"

Nhìn dáng vẻ lanh lợi xinh đẹp của cô gái, cổ họng anh khẽ động, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Trương Uyển Du nhanh chóng chống hai tay lên ngực anh.

Chúng ta đang ở trong xe đấy, đằng trước còn có Kỷ Hành nữa: "Khu khụ, à, còn bao lâu nữa chúng ta mới tới vậy?"

Trương Uyển Du vội vàng đổi chủ đề: "Còn khoảng nửa tiếng nữa"

"Ồ, vậy sắp tới rồi"

Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng mong đợi của Trương Uyển Du, vẻ mặt Ân Hàn Tín hơi trầm xuống: "Uyển Du, trước lúc đó em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đã"

"2"

Trương Uyển Du bối rối: "Chuẩn bị tâm lý gì?"

Chiếc xe chạy thêm nửa tiếng, cuối cùng cũng tới nơi đã định.

Càng đến gần, tâm trạng Trương Uyển Du càng hồi hộp.

Khi xe dừng lại, Trương Uyển Du liếc nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bất giác nhíu mày.

Nhà tù thành phố Ngọc Anh, nhà tù? Tại sao lại là nhà tù? Trương Uyển Du thu lại tầm mắt và nhìn Ân Hàn Tín với ánh mắt nghi ngờ: "Hàn Tín, có phải chúng ta tới nhầm chỗ rồi không?"

Trước đó, Ân Hàn Tín chỉ nói với cô rằng sau khi em trai cô bị bắt cóc, đã được một cặp vợ chồng hiếm muộn nhận nuôi, sau đó cặp vợ chồng này đã chết trong tòa nhà bị sập, từ đó em trai sống với bà nội, nhưng một thời gian trước bà nội cũng đã mất vì bệnh.

Ân Hàn Tín nhìn thằng vào cô và nói: "Không nhầm, Uyển Du, xuống xe đi!"

Trương Uyển Du mơ hồ nhìn Ân Hàn Tín, trong lòng cô đột nhiên có một dự cảm xấu, sau đó cô dần bình tĩnh lại.

Sau khi xuống xe, Ân Hàn Tín dắt tay cô đi đến cổng trại giam.

Ân Hàn Tín nhìn thời gian trên đồng hồ: "Trước khi tới anh đã gọi điện thoại nói 12 rưỡi ra đây, bây giờ sắp tới giờ rồi"

Khi nghe Ân Hàn Tín nói xong, trái tim Trương Uyển Du rơi thẳng xuống đáy vực.

Chắc chắn không phải như những gì cô tưởng tượng, chắc chắn không phải.

Tay cô siết chặt mặt dây chuyền trên cổ, hai mắt nhìn chằm chằm vào lối ra của trại giam.

Một lát sau, cánh cổng sắt dày nặng của trại giam "ken két"

một tiếng rồi mở ra, âm thanh đó đâm thẳng vào trái tim của Trương Uyển Du, khiến trái tim Trương Uyển Du run lên, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sắt lớn của trại giam.

Khi cánh cửa sắt dày nặng được mở ra, một chàng trai theo sau cai ngục từ từ bước ra.

Chàng trai đó cao khoảng 1m78 đến 1m8, trên người mặc một chiếc áo thun ngắn tay cũ rách, quần jean giặt tới mức bạc màu, chân mang một đôi giày thể thao bẩn thỉu không chịu nổi.

Đầu tóc đã lâu không cắt nên tóc mái dài che khuất mắt, khuôn mặt bẩn đến mức không nhìn rõ diện mạo vốn có.

Cai ngục đưa chàng trai ra ngoài rồi quay về.

Chàng trai ra khỏi trại giam, liếc mắt liên nhìn thấy Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du đang đứng ở gần lối ra.

Một cơn gió thổi qua, thổi bay tóc mái của chàng trai, để lộ ra đôi mắt của cậu.

Khoảnh khắc đôi mắt của chàng trai lộ ra, Trương Uyển Du đã nhận ra đôi mắt đó.

Là em trai cô...

Hốc mắt Trương Uyển Du đỏ lên, cổ họng thắt lại, cô lẩm bẩm gọi: "Hạo Văn..

Hạo Văn..."

Tuy nhiên, trong mắt chàng trai lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, cậu ta lạnh lùng nhìn Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín: "Cai ngục trong trại giam nói có người bảo lãnh cho tôi ra ngoài, người bảo lãnh cho tôi là các người sao?"

Trương Uyển Du nhìn ánh mắt thờ ơ của chàng trai, trái tim cô thắt lại.

Cô vừa định nói gì đó thì chàng trai lại mở miệng nói: "Tôi nói cho các người biết, cho dù các người bảo lãnh tôi ra ngoài thì cũng vô dụng, người chính là do tôi giết!"

Lúc nói chuyện, giọng điệu của chàng trai vô cùng bình tĩnh.

Trái tim của Trương Uyển Du như bị đập mạnh, đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Giết người...

nó vậy mà lại giết người.

Tại sao lại thế này? Lúc ra khỏi đường cao tốc, Ân Hàn Tín đã nhắc nhở cô, bảo cô chuẩn bị tâm lý cho tốt, vậy nên...

đây chính là chuẩn bị tâm lý mà Ân Hàn Tín đã nói sao: "Cậu...

cậu nói cậu đã giết người?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT