Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thấy vẻ mặt Trương Uyển Du không vui, Hứa Đạt nắm chặt bộ quân áo trong tay và chỉ vào phòng thay đồ: "Khu, cái đó, tôi vào phòng thay đồ"

Mấy bộ quần áo mà Trương Uyển Du lấy cho Hứa Đạt, Hứa Đạt thử từng bộ một, mỗi bộ đều rất phù hợp với Hứa Đạt, Trương Uyển Du trực tiếp bảo nhân viên gói tất cả lại, quần áo trên người cũng thay bằng quần áo mới và phối thêm mấy đôi giày, sau đó họ mới ra khỏi cửa hàng quần áo.

Hứa Đạt ra khỏi cửa hàng quần áo, trên người đã thay quần áo mới và giày mới, khí chất cũng sang hẳn lên.

Vốn dĩ Hứa Đạt không xấu, chẳng qua là lúc trước mặc quần áo chất lượng quá kém, hơn nữa còn không để ý đến hình tượng, vậy nên trông khá lôi thôi, bây giờ sau khi đã sửa soạn gọn gàng xong liền biến thành một chàng trai trẻ đẹp năng động.

Ba người Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín và Hứa Đạt đi cùng nhau vô cùng đẹp mắt, cũng vì vậy mà đã thu hút rất nhiều người quay đầu lại.

Thậm chí còn có rất nhiều ánh mắt của các cô gái nhìn chăm chăm vào Hứa Đạt, điều này khiến Hứa Đạt có chút lo sợ vì được sủng ái.

Phải biết rằng, trước kia cậu ta chưa từng được đối xử như vậy.

Nếu không phải khí tức của Ân Hàn Tín quá mạnh, cả người anh toát ra hơi thở người sống chớ đến gân thì đã có người lao tới trước mặt Hứa Đạt rồi.

Cũng vào lúc này, cuối cùng Hứa Đạt cũng đã có cảm giác chân thực rằng mình đã ra khỏi trại giam không thấy ánh mặt trời kia: "Cậu sống ở đâu?"

Trương Uyển Du hỏi.

"À, hai người đi theo tôi"

Một lát sau, Hứa Đạt đưa Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín vào một con hẻm.

Đây là một thôn nổi tiếng của thành phố Ngọc Anh, bởi vì khu vực này đã được lên kế hoạch phá bỏ nên trên những bức tường gần con đường đều có chữ "phá".

Đi qua con hẻm là tới trước một cửa sân hơi cũ nát.

Hứa Đạt vươn đây đấy cửa, cửa "kẽo kẹt" một tiếng rồi mở ra.

Trương Uyển Du đứng sau lưng Hứa Đạt, nhìn một cái là thấy tình hình trong nhà Hứa Đạt.

Cạnh sân có một giàn nho, tiếc là giàn nho đã bị phá, khắp nơi trên mặt đất rải rác những cành nho úa vàng.

Nhìn thấy giàn nho bị phá, hai mắt Hứa Đạt bỗng nhíu chặt, sau đó cậu ta vội vàng chạy về phía nhà chính.

Cửa nhà chính rõ ràng đã bị người ta phá hư, tấm cửa rơi xuống đất, dường như có thể nhìn thấy mớ hỗn độn trong nhà.

Đây là...đã bị trộm? Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du thấy vậy cũng đi theo Hứa Đạt vào nhà.

Khắp căn nhà tỏa ra một luồng không khí ẩm mốc do lâu ngày không có người ở, đồ đạc rơi trên mặt đất đã bám một lớp bụi dày.

Sau khi Hứa Đạt bước vào nhà, cậu ta nhanh chóng đi đến góc tường, sau đó kéo cái ghế bị đổ trong góc tường ra.

Dưới chiếc ghế bị người ta đào một cái hố.

Dường như lúc đầu có thứ gì đó được giấu bên dưới, nhưng đã bị ai đó đào lên.

Nhìn vẻ mặt của Hứa Đạt, có vẻ như cậu ta không ngờ thứ kia có thể bị cướp đi.

Hứa Đạt nắm chặt hai tay, hai mắt đỏ ngầu: "Tại sao...tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?"

Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Sau khi Hứa Đạt lật tung căn nhà lên giống như phát điên, cậu ta tìm thấy một con châu chấu đan bằng cỏ ở trong góc, nhưng vì bị người ta giẫm lên nên con châu chấu đó đã biến dạng.

Nhìn thấy con châu chấu đó, Hứa Đạt rất nâng niu nhặt nó lên và cầm trong lòng bàn tay, sau đó bỏ nó vào túi quần tây đắt tiền của mình.

Nhờ trực giác nhạy bén mà Trương Uyển Du nhận ra có gì đó không ổn từ biếu cảm của Hứa Đạt.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Đạt: "Hứa Đạt, tôi hỏi cậu, trước đây trong góc phòng giấu cái gì?"

Trương Uyển Du chỉ vào góc nhà khiến Hứa Đạt không khống chế được cảm xúc.

Vẻ mặt của Hứa Đạt thay đổi, tránh tầm mắt của Trương Uyển Du: "Không có gì, chỉ là thứ không quan trọng mà thôi!"

Trương Uyển Du nghiêm túc nói: "Hứa Đạt, bây giờ tôi là luật sư của cậu, vậy nên cậu cần phải nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện mà không giấu giếm gì "

Trên mặt Hứa Đạt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Cho dù chị là luật sư của tôi thì chị cũng cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi"

"Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến tình tiết vụ án của cậu, vậy nên tôi cần phải biết rốt cuộc ở đó chôn cái gì"

Hứa Đạt tức giận nói: "Tôi có nói cần chị làm luật sư của tôi sao? Bây giờ tôi đã có luật sư rồi, không cân luật sư khác nữa, vậy nên xin chị đừng quan tâm tới tôi nữa!"

Hứa Đạt càng để ý thì chứng tỏ thứ được chôn ở đó càng đáng ngờ.

Nhưng bây giờ Hứa Đạt không muốn nói, nếu cứ ép cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không nói.

Đứa trẻ cứng đầu này! Trương Uyển Du hít một hơi thật sâu, để cảm xúc của mình ổn định lại: "Hứa Đạt, cậu có biết bây giờ cậu đang là tội phạm bị tình nghi, nếu bị kết tội thì có thể sẽ bị phán tử hình không?"

Ánh mắt Hứa Đạt lóe lên, im lặng không nói: "Bây giờ tôi nghi ngờ có thể có kẻ tình nghi khác trong vụ án của cậu, chỉ khi cậu nói cho tôi biết sự thật thì tôi mới có thể tìm ra hung thủ thật sự, trả lại sự trong sạch cho cậu"

Trên mặt Hứa Đạt lại lần nữa lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Chị chỉ là luật sư, không phải cảnh sát, hơn nữa, hung thủ chính là tôi, chính tay tôi dùng dao đâm vào ngực tên khốn kia, là tôi đã giết chết hắn, hoàn toàn không cân điều tra thêm!"

Trương Uyển Du: ".."

Hứa Đạt quá không phổi hợp rồi.

Tuy nhiên, chính vì thái độ và ánh mắt đáng nghỉ khi nghe cô nhắc đến hung thủ thật sự của Hứa Đạt, Trương Uyển Du chắc chắn rằng bản án giết người này có ẩn tình, nhưng nếu Hứa Đạt không nói thì bây giờ cũng không giải quyết được vấn đề.

Thấy hai người đang giằng co trong nhà, Ân Hàn Tín ôm vai Trương Uyển Du và nói: "Được rồi, nơi này không còn thích hợp để ở lại nữa, chúng ta tới khách sạn trước đi!"

Hứa Đạt và Trương Uyển Du chỉ đành ra khỏi cái sân cũ.

Bọn họ chuẩn bị qua bên kia đường và lên xe tới khách sạn.

Tuy nhiên, bọn họ vừa đi qua con hẻm thì có vài người đàn ông cà lơ phất phơ đi tới.

Một người trong số đó lập tức nhận ra Hứa Đạt: "Ô, đây không phải Hứa Đạt sao?"

"Sao có thể là cậu ta? Không phải cậu ta đã bị bắt vào tù vì tội giết người sao?"

Sau khi người đó nhận ra Hứa Đạt, những người khác cũng nghỉ ngờ nhìn Hứa Đạt: "Thật kìa, đúng thật là Hứa Đạt kìa, anh Hứa, bộ đồ hôm nay cậu mặc giống y hệt con người, bộ da này cậu kiếm ở đâu ra vậy? Cho anh mượn mặc thử với!"

Tên lùn mặc chiếc áo sơ mi hoa đi đến bên cạnh Hứa Đạt, kéo kéo chiếc áo sơ mi trên người Hứa Đạt.

Nhìn thấy những người trước mặt, sắc mặt Hứa Đạt không tốt lắm: "Hứa Đạt, bọn họ là ai?"

Trương Uyển Du chau mày nhìn bốn người trước mặt.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT