Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Uyển Du nheo mắt nguy hiểm, theo bản năng chuẩn bị ra tay, tuy nhiên, cô chưa kịp ra tay thì có một bàn tay đột nhiên vươn ra ở bên cạnh, nắm lấy cổ tay của tên lùn mặc áo sơ mi hoa.

Cánh tay trên cổ tay tên lùn vô cùng mạnh mẽ, bóp mạnh tới mức tên lùn mặc áo sơ mi hoa la oai oái.

"Tay tôi, tay tôi, đau đau đau, buông tôi ra!"

Ân Hàn Tín hất mạnh tay tên kia ra, tên lùn mặc sơ mi hoa bị sức mạnh của Ân Hàn Tín đẩy ngã lùi về sau mấy bước.

Tên đó lập tức nổi giận: "Mày dám bóp tay ông..."

Tên lùn mặc sơ mi hoa vừa mới nói mấy chữ, bên đường đột nhiên có mấy vệ sĩ áo đen từ trong bóng tối lao ra, đứng bên cạnh Ân Hàn Tín, dọa tên già kia đang nói nửa chừng thì nghẹn ở cổ họng, đành nuốt lại những lời sắp nói.

Vừa thấy cảnh tượng này, tên lùn mặc sơ mi và đồng bọn lập tức trở nên sợ hãi.

Tên lùn mặc sơ mi hoa liếc xéo Hứa Đạt một cái và nói với vẻ chế giễu: "Không ngờ Hứa Đạt cậu đã trèo lên cành cao rồi, các anh em, chúng ta đi!"

Mấy người đó chán nản bỏ đi trước mặt ba người.

Sau khi bọn họ đi, Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín và Hứa Đạt lần nữa lên xe và rời khỏi nơi đó.

Sau khi chiếc xe mà ba người ngồi rời đi, tên lùn mặc sơ mi hoa và đồng bọn lại lần nữa bước ra, đứng từ xa nhìn theo hướng mấy người Trương Uyển Du rời đi với vẻ mặt nham hiểm: "Anh Ngũ, không phải chúng ta phải đi sao?"

Tên lùn mặc áo sơ mi hoa cười lạnh một tiếng: "Chúng mày đừng quên vốn dĩ Hứa Đạt đang bị nhốt trong tù, vậy nhưng...

nó lại ra ngoài rồi"

"Liệu có phải đã tìm thấy hung thủ thật sự nên nhà tù thả nó ra không?"

"Không thể nào!"

Tên lùn mặc áo sơ mi hoa buột miệng nói.

"Tại sao?"

Tên lùn mặc áo sơ mi hoa mất kiên nhẫn nhìn đồng bọn của mình và nói: "Không nói với lũ ngu ngốc chúng mày, được rồi, chúng ta mau chóng về tìm ông chủ để báo tin Hứa Đạt đã được thả"

Tầng hai của một tòa nhà nào đó.

Sau khi Hoàng Đạo Cát nghe những lời mà tên lùn mặc áo sơ mi hoa nói, sắc mặt anh ta trâm xuống: "Mày nói gì? Mày nói Hứa Đạt đã ra khỏi nhà †Ù?"

"Ông chủ, là thật, nếu không tin, anh hỏi các anh em đi, bọn họ đều đã nhìn thấy cậu ta!"

Tên lùn mặc áo sơ mi hoa chỉ vào mấy anh em ở sau lưng.

Hoàng Đạo Cát vuốt râu trên cằm: "Nó ra ngoài rồi, nó ra ngoài thế nào?"

Tên lùn mặc áo sơ mi hoa lập tức lên tiếng kể công: "Ông chủ, sau khi nhìn thấy cậu ta, em đã lập tức đi điều tra rồi, cậu ta được một luật sư tên Trương Angel từ thành phố Hải Thành tới bảo lãnh ra ngoài"

"Luật sư?"

Hoàng Đạo Cát nheo mắt nói.

Tên lùn mặc áo sơ mi hoa gật đầu nói: "Vâng, em đã nhìn thấy nữ luật sư đó, cô ta trông rất đẹp"

Hoàng Đạo Cát ghét bỏ liếc xéo tên đó và nói: "Nhìn thấy gái đẹp là cái chân thứ ba của mày lại bắt đầu động đậy"

Tên lùn mặc sơ mi hoa cười hì hì: "Vẫn là ông chủ hiểu em nhất"

"Đừng có nịnh hót, đi điều tra, điều tra xem đám luật sư kia đang ở đâu"

"Vâng, em sẽ phái người đi điều tra"

Sau khi tên lùn mặc sơ mi hoa đi, Hoàng Đạo Cát mỉm cười đi đến bên cạnh ghế sô pha, ôm người phụ nữ gợi cảm trong chiếc váy cổ thấp bó sát người vào lòng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta: "Người đàn ông bị nhốt trong tù của em được thả ra rồi, thế nào? Em không kích động chút nào sao?"

Trình Tố Nhã mỉm cười ôm cổ Hoàng Đạo Cát, đôi môi đỏ mọng của cô ra hôn lên cổ Hoàng Đạo Cát: "Anh yêu, sao anh cứ nhắc tới người đàn ông đó vậy, rõ ràng anh biết trong lòng em chỉ có anh mà"

Hoàng Đạo Cát ôm Trình Tố Nhã, bàn tay nhéo vào nơi mềm mại của cô ta: "Nhưng Hứa Đạt cậu ta sĩ mê em như vậy, lẽ nào...

em không cảm động một chút nào sao? Không thích cậu ta một chút nào sao?"

Trình Tố Nhã đau đớn kêu lên: "Aiya, anh yêu, anh thật xấu xa, nếu không phải vì anh thì em sẽ qua lại với cậu ta sao? Không phải em làm tất cả vì anh sao? Giờ anh lại đổ oan cho em"

Hoàng Đạo Gát bế Trình Tố Như lên, xấu xa cắn vào vành tai cô ta và nói: "Là anh trách oan em, lát nữa anh sẽ bù đắp cho em thật tốt!"

Hứa Đạt được bố trí ở một phòng riêng, tuy nhiên, bên ngoài cửa của cậu ta bị Ân Hàn Tín cử người canh gác nên cậu ta không thể bước ra khỏi phòng nửa bước.

Từ chiều đến giờ ăn tối, Hứa Đạt rất ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín.

Khi Hứa Đạt về tới phòng của mình, cậu ta lập tức mở lòng bàn tay của minh ra.

Lúc ăn cơm, có một nhân viên phục vụ đã nhét một tờ giấy vào lòng bàn tay của cậu ta.

Trên tờ giấy đó viết một địa chỉ, ngay lập tức, cậu ta mở cửa số ra và nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên cách hơn một trăm mét ở phía sau khách sạn có một người đang đứng đó, dường như đang đợi cậu ta.

Chính là người mà cậu †a mong nhớ ngày đêm.

Hứa Đạt không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, cậu ta hận không thể bổ nhào đến bên cạnh người đó ngay lập tức.

Nghĩ tới những người ngoài cửa, Hứa Đạt liên chạy đến bên cửa, ghé tai vào cửa và cẩn thận nghe ngóng một lúc, sau khi xác định Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín đều đã về tới phòng của họ, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ...

cậu ta chỉ có thể cược một phen.

Đây là tầng tám, nếu nhảy thẳng xuống thì chắc chắn sẽ chết, trước tiên chỉ có thể tới tầng bảy, sau đó ra ngoài từ phòng khách ở tầng bảy.

Nghĩ vậy, Hứa Đạt gỡ ga trải giường trên giường ra và xé làm đôi, nối hai nửa lại, làm một sợi dây thừng đơn giản, sau đó cột một bên vào đầu cửa sổ và trượt dọc theo cửa sổ tới cửa số tầng bảy.

Khách thuê phòng ở tầng bảy là một cặp tình nhân, lúc này, bọn họ đang làm chuyện mà nam nữ đều thích làm ở trong phòng, Hứa Đạt đột nhiên trượt xuống từ cửa sổ và xông vào phòng, dọa hai người kia một phen: "A!"

Người phụ nữ hét lên.

Người đàn ông gầm gừ với Hứa Đạt: "Con mẹ nó, rốt cuộc mày là ai?"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!"

Hứa Đạt vừa xin lỗi vừa làm đứt dây điện thoại trong phòng, sau đó chạy nhanh ra cửa và mở cửa lao ra ngoài.

Cặp nam nữ kia vô cùng tức giận vì đường dây điện thoại trong phòng bị đứt, cuối cùng, hai người chỉ đành nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó chạy ra ngoài cửa gọi người.

Đáng tiếc, khi hai người họ tìm thấy nhân viên khách sạn thì Hứa Đạt đã chạy ra khỏi khách sạn.

Ra khỏi khách sạn, Hứa Đạt vụt chạy đến bên cạnh Trình Tố Nhã.

Khi chạy đến trước mặt Trình Tố Nhã, Hứa Đạt vội vàng kéo Trình Tố Nhã vào ngã rẽ bên cạnh và ôm Trình Tố Nhã vào lòng: "Tố Nhã, Tố Nhã, anh rất nhớ em, anh rất nhớ em"

Hứa Đạt ôm chặt lấy Trình Tố Nhã.

Quay lưng lại với Hứa Đạt, trong mắt Trình Tố Nhã không giấu được sự chán ghét.

Cô ta vỗ nhẹ vào lưng Hứa Đạt và nói: "Hứa Đạt, em cũng nhớ anh, may mà anh lại ra ngoài rồi"

Hứa Đạt đẩy vai Trình Tố Nhã ra và nhìn cô ta với vẻ lo lắng: "Tố Nhã, em thế nào rồi? Anh ta...

không làm khó em chứ?"

Trình Tố Nhã rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Không!"

Trình Tố Nhã "đau lòng"

chạm nhẹ vào mặt Hứa Đạt: "Hứa Đạt, gần hai tháng không gặp, anh gầy đi rồi!"

Hứa Đạt nắm lấy tay Trình Tố Nhã, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay của cô ta và nói: "Em cũng gầy đi rồi, có phải luôn lo lắng cho anh không?"

"Tất nhiên rồi, từ sau chuyện đó, em vẫn luôn áy náy không thôi, đều tại em không cẩn thận, không cẩn thận giết Lữ Phương, hại anh bị..."

Trình Tố Nhã nói được một nửa liên khóc không thành tiếng, không thể nói tiếp được nữa.

Hứa Đạt dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Trình Tố Nhã, khuôn mặt cậu ta đầy vẻ căm phẫn: "Tố Nhã, chuyện này không phải lỗi của em, tất cả là do Lữ Phương kia thèm muốn em, có ý đồ xấu xa với em, vậy nên em lỡ tay mới giết anh ta"

Hứa Đạt thanh minh cho Trình Tố Nhã.

Trình Tố Nhã nhìn Hứa Đạt với ánh mắt chờ mong: "Hứa Đạt, người là do em giết, người bị nhốt vào tù nên là em mới đúng, em...

em chuẩn bị đi tự thú, em không thể chịu đựng sự dày vò ngày đêm này thêm được nữa"

"Anh không cho phép em làm chuyện ngu ngốc!"

Hứa Đạt ấn vai Trình Tố Nhã: "Tố Nhã, tất cả những điều này là do anh cam tâm tình nguyện, em không cần tự thú, anh chỉ bị kết án chung thân mà thôi, chỉ cần anh biểu hiện thật tốt ở trong tù là có thể được giảm án, sớm ngày ra ngoài gặp em"

"Nhưng..."

"Tố Nhã, nghe lời anh!"

Hứa Đạt chau mày nói: "Làm sao em có thể chịu được những khổ cực trong tù, tất cả những thứ đó nên để một người đàn ông như anh gánh chịu."

"Hứa Đạt!"

Trình Tố Nhã cảm động nhào vào lòng Hứa Đạt.

Khi hai người đang ôm nhau thắm thiết thì đột nhiên có một đám người lao ra: "Ông chủ, tìm được rồi, bọn họ đang ở đây!"

Giọng nói này đã đánh thức Trình Tố Nhã và Hứa Đạt.

Trình Tố Nhã lo lắng đẩy Hứa Đạt ra: "Không ổn rồi, là người của Hoàng Đạo Cát, anh mau chạy đi!"

Trình Tố Nhã nói xong thì nhìn thấy Hoàng Đạo Cát đang đi về phía bên này.

Hứa Đạt kéo Trình Tố Nhã ra sau lưng để bảo vệ cô ta theo bản năng: "Một người làm một người chịu, nếu Hoàng Đạo Cát muốn làm gì thì cứ nhắm vào mình anh là được!"

Trình Tố Nhã ở sau lưng Hứa Đạt tỏ vẻ chán ghét.

Hoàng Đạo Cát sải bước tới trước mặt hai người và nhìn hai người với vẻ mặt dữ tợn: "Chậc chậc, đúng là một cặp uyên ương si tình, hai người các người mèo mả gà đồng sau lưng tôi, thế nào...

xem như Hoàng Đạo Cát này chết rồi sao?"

Hứa Đạt hất cằm nói: "Hoàng Đạo Cát, là do tôi dây dưa với Tố Nhã, không liên quan gì tới Tố Nhã, nếu anh muốn làm gì thì cứ nhắm vào một mình tôi"

"Ha, có khí khách như vậy, Hoàng Đạo Cát tôi thích những người có khí phách, nếu không vì Tố Nhã thì tôi thực sự có thể coi cậu như anh em, thật đáng tiếc"

Trên mặt Hoàng Đạo Cát đằng đằng sát khí: "Hoàng Đạo Cát tôi có thể bỏ qua tất cả nhưng không bỏ qua chuyện có người chạm vào người phụ nữ của tôi, cắm sừng tôi thì chỉ có đường chết"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT