Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Dừng tay!"

Hứa Đạt nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy Trương Uyển Du đang đứng gần đó.

Hứa Đạt kêu lên: "Trương Angel, chị đi ngay đi, rời khỏi đây đi!"

Trương Uyển Du mỉm cười đi tới phía trước và bước đến bên cạnh Hứa Đạt, ánh mắt cô chùng xuống khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng Hứa Đạt.

Khi nhìn thấy Trương Uyển Du xuất hiện, thuộc hạ của của Hoàng Đạo Cát từng tên từng tên lùi lại, không tên nào dám tiến lên.

Hoàng Đạo Cát chau mày nhìn đám thuộc hạ lùi lại.

Một người phụ nữ đã khiến chúng sợ hãi thế này.

Hoàng Đạo Cát cười khẩy nhìn Trương Uyển Du: "Cô chính là Trương Angel?"

"Đúng vậy!"

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn Hoàng Đạo Cát và nói: "Hiện tại tôi là luật sư của Hứa Đạt, vậy nên tôi phải đưa cậu ta đi!"

"Cô muốn đưa cậu ta đi? Ha ha, đã có sự đồng ý của tôi chưa?"

Trương Uyển Du nhướng mày nói: "Tôi muốn đưa người đi còn cần người khác đồng ý sao?"

Hoàng Đạo Cát liếc nhìn xung quanh và nói: "Lên cho tao!"

Cơ thể linh hoạt của Trương Uyển Du nhẹ nhàng chuyển động, dễ dàng hạ gục tất cả thuộc hạ của Hoàng Đạo Cát.

Sau đó, Trương Uyển Du nắm lấy cổ áo của Hứa Đạt và đẩy Trình Tố Nhã về phía Hoàng Đạo Cát: "Anh Hoàng, trả người của anh lại cho anh!"

Trình Tố Nhã: "..."

Hoàng Đạo Cát: "....

Hứa Đạt: "..."

Trình Tế Nhã được một tên thuộc hạ ở bên cạnh Hoàng Đạo Cát đỡ lấy.

Trình Tố Nhã ngơ ngác quay đầu lại nhìn Hứa Đạt, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng: "Hứa Đạt..."

Trương Uyển Du cầm cổ áo Hứa Đạt và kéo về phía sau mà không giải thích gì: "Đi theo tôi!"

Hứa Đạt nắm lấy cổ tay của Trương Uyển Du: "Trương Angel, còn Tố Nhã, Tổ Nhã vẫn chưa đi với tôi!"

Nếu để Trình Tố Nhã rơi vào tay Hoàng Đạo Cát thì Trình Tố Nhã còn có thể sống sót sao? Trương Uyển Du lạnh lùng nhìn cậu ta: "Tôi chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu, những người khác không liên quan đến tôi!"

Nói xong, Trương Uyển Du kiên quyết kéo Hứa Đạt đi.

Hoàng Đạo Cát lập tức sai người đuổi theo, nhưng bọn họ vừa đuổi được vào bước thì mấy vệ sĩ áo đen bỗng dưng xuất hiện và chặn đường bọn họ.

Thoạt nhìn, những vệ sĩ này trông giống như những võ sĩ được đào tạo bài bản, thuộc hạ của Hoàng Đạo Cát cùng lắm chỉ là những kẻ đầu trộm đuôi cướp, nhìn thấy cảnh này, một đám sợ hãi lùi lại.

Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Trương Uyển Du, Hứa Đạt bị Trương Uyển Du đưa về khách sạn.

Vừa vào tới khách sạn, Hứa Đạt liền hét lên: "Chị bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, tôi phải đi cứu Tố Nhã, Tố Nhã vân còn đang nằm trong tay Hoàng Đạo Cát, tôi nhất định phải đi cứu cô ấy"

Trương Uyển Du bảo hai vệ sĩ đưa Hứa Đạt về phòng.

Trương Uyển Du ngồi trong phòng khách sạn, nhìn Hứa Đạt đang bị hai vệ sĩ ấn xuống ghế sô pha trước mặt.

Hứa Đạt đã kêu đến mức khàn cả giọng, vậy nhưng vẫn không ngừng phản kháng: "Chị bỏ tôi ra, tôi nói cho chị biết, chị không thể nhốt tôi cả đêm được, đợi tới lúc các người không nhốt được tôi nữa, tôi vẫn sẽ đi tìm Tổ Nhã"

Trương Uyển Du nhìn em trai mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu thích Tổ Nhã đó như vậy sao?"

"Đúng vậy!"

"Cậu thích cô ta vì điều gì?"

"Cô ấy xinh đẹp, tốt bụng, lúc tôi bị bệnh, cô ấy đã chăm sóc cho tôi từng li từng tí, hơn nữa, nụ hôn đầu của cô ấy cũng được trao cho tôi."

Lúc Hứa Đạt nói những lời này, trên mặt cậu ta nở nụ cười nhẹ, giống như đang nhớ lại những điều tốt đẹp trong quá khứ.

Trương Uyển Du nhăn mặt, nghe xong chỉ thấy buồn nôn.

Gô bật cười chế giễu: "Cô ta nói cô ta đã trao cho cậu nụ hôn đầu, cậu cứ vậy mà tin sao?"

Hứa Đạt biện bạch cho Trình Tố Nhã bằng những lời lẽ đanh thép: "Tôi tin cô ấy, cô ấy là một cô gái trong sáng, cô ấy sẽ không lừa tôi"

"Ha, sẽ không lừa cậu, vậy nên...

cậu mới bị cô ta lừa đi gánh tội thay cho cô ta?"

Sắc mặt Hứa Đạt thay đổi: "Chị...

chị đừng nói linh tỉnh, người là do tôi giết, tôi không gánh tội thay bất cứ ai cả"

"Nếu không phải thì tại sao cậu lại chột dạ?"

"Tôi không chột dạ"

Hứa Đạt chau mày nói: "Rốt cuộc chị có thả tôi ra không? Nếu tôi còn không đi tìm Tố Nhã thì Tổ Nhã sẽ chết mất!"

"Tất nhiên tôi sẽ đưa cậu đi tìm cô ta, nhưng...

không phải bây giờ?"

"Chị có ý gì?"

Trương Uyển Du cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại mình, đúng lúc này, màn hình điện thoại của cô sáng lên.

Tên người gọi tới là Ân Hàn Tín.

Trên mặt Trương Uyển Du hiện lên sự vui mừng.

Gô nhấc máy: "A lô!"

Ân Hàn Tín: "Bên này ổn rồi, em đưa cậu ta tới đây đi!"

"Được, anh vất vả rồi, anh gửi định vị cho em, bọn em sẽ qua đó ngay!"

"Ừ"

Nói xong, Ân Hàn Tín cúp máy.

Sau đó, zalo của Trương Uyển Du nhận được một địa chỉ định vị.

Trương Uyển Du lập tức nhắn lại ba chữ: Đã nhận được.

Sau đó, Trương Uyển Du ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đạt rồi ra hiệu cho người ở bên cạnh Hứa Đạt: "Đưa cậu ta đi theo tôi!"

Hứa Đạt vô cùng ngạc nhiên khi thấy Trương Uyển Du muốn đưa mình đi: "Chị muốn đưa tôi đi đâu?"

Hứa Đạt kháng cự, không muốn bị kéo đi.

Trương Uyển Du quay đầu lại liếc cậu ta một cái và lạnh lùng nói: "Không phải cậu muốn đi gặp người trong lòng cậu sao? Bây giờ tôi đưa cậu đi, để cậu nhìn thấy bộ mặt thật của người trong lòng cậu!"

Hứa Đạt: "..""

Mặc dù không thích Trương Uyển Du lúc nào cũng xúc phạm Trình Tố Nhã, nhưng vừa nghe nói có thể nhìn thấy Trình Tố Nhã, Hứa Đạt liền ngoan ngoãn đi cùng bọn họ.

Ra khỏi khách sạn, bọn họ lên một chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, sau đó chiếc xe đi theo định vị trên điện thoại Trương Uyển Du.

Xuống xe, Hứa Đạt bị hai vệ sĩ mỗi người kéo một tay, đi theo sau Trương Uyển Du.

Trăng hôm nay rất tròn, ánh trăng khiến các vì sao trên trời trở nên nhạt nhòa, ánh trăng chiếu khắp mặt đất, khiến đường đi trở nên rất sáng sủa, có thể nhìn thấy tất cả các chướng ngại rất rõ ràng.

Bọn họ rẽ qua mấy khúc ngoặt, đi một lúc lâu mới dừng lại ở một nơi.

Từ xa, Trương Uyển Du nhìn thấy một bóng dáng cao lớn dưới ánh trăng.

Ngay cả khi đứng giữa căn phòng đổ nát, cũng không thể che giấu được khí chất cao quý trên người anh, anh giống như một nhà vua cao cao tại thượng.

Haiz, một đêm trăng sáng thế này là thích hợp nhất để những cặp tình nhân ngắm trăng dưới ánh trăng trước cửa sổ, vậy mà...

đêm nay cô phải nhìn những thứ khó coi, thật là mất hứng.

Trương Uyển Du mỉm cười đi đến trước mặt Ân Hàn Tín: "Anh đợi lâu chưa?"

"Chưa!"

Ân Hàn Tín nhìn Trương Uyển Du từ trên xuống dưới một lượt: "Trước đây chúng ta đã giao kèo rồi, lúc đánh nhau em không được tự mình ra tay, em đã làm được chưa?"

Cổ họng của Trương Uyển Du chuyển động, lập tức lộ ra vẻ chột dạ.

Lúc trước cô đã đồng ý với Ân Hàn Tín rằng khi cứu Hứa Đạt, cô sẽ không tự mình ra tay, để mấy vệ sĩ ra tay là được.

Nhưng nhìn thấy những tên kia đánh Hứa Đạt, cô không kiểm soát được tay mình, vậy nên đã tự mình lao ra, đánh cho những tên khốn đó một trận ra hồn.

Lúc đó, cô hoàn toàn quên mất chuyện mà mình đã đồng ý với Ân Hàn Tín.

Khát vọng sống khiến cô giấu sự chột dạ kia đi.

Cô nói dối không chớp mắt: "Không có không có, em không ra tay, nếu không tin thì anh hỏi bọn họ đi!"

Trương Uyển Du chỉ vào hai vệ sĩ đang giữ Hứa Đạt.

Lúc trước hai vệ sĩ đó đã được Trương Uyển Du chỉ bày mưu kế, bảo bọn họ chứng minh cô vô tội vào lúc quan trọng.

Nhưng Ân Hàn Tín là ông chủ của bọn họ, khi bọn họ xin làm vệ sĩ của Ân Hàn Tín, bọn họ đã ký một thỏa thuận và thề không nói dối Ân Hàn Tín.

Sau khi Trương Uyển Du bảo bọn họ làm chứng cho cô, hai vệ sĩ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều tỏ vẻ khó xử.

Hai người mãi không mở miệng.

Trương Uyển Du sốt ruột nhìn hai người họ.

Hai người này làm sao vậy? Đúng lúc quan trọng lại làm hỏng việc? Trương Uyển Du thấy hai người họ không đáng tin cậy, cô vội vàng chuyển sang nhìn Hứa Đạt: "Hứa Đạt, cậu nói cho Ân Hàn Tín nghe xem, lúc đó khi chúng tôi cứu cậu, tôi không hề ra tay đúng không?"

Hứa Đạt: "..."

Nói dối thật sự tốt sao? Hơn nữa, cậu ta cũng không có nghĩa vụ che giấu giúp cô nhỉ? Một người, hai người, ba người đều không mở miệng, Trương Uyển Du cảm thấy có một ánh mắt nóng như lửa đốt ở sau đầu, dường như sắp nhìn xuyên qua gáy cô, ánh mắt này không khỏi khiến da đầu cô tê dại.

Trương Uyển Du cười mỉa quay đầu lại: "Khụ, Hàn Tín, chính sự quan trọng, chúng ta...

nên vào từ bên nào?"

Trương Uyển Du đi lung tung: "Bên này sao? Chỗ này có vẻ không giống chỗ mà tên Hoàng Đạo Cát kia sẽ ở, có khi nào anh tìm nhầm chỗ rồi không?"

Ân Hàn Tín: ".."

Thấy Trương Uyển Du vẫn muốn đi về phía bên kia, Ân Hàn Tín nắm lấy cánh tay của Trương Uyển Du: "Không phải bên đó."

Trương Uyển Du chớp mắt nhìn Ân Hàn Tín, vẻ mặt tò mò.

Ân Hàn Tín mặt không cảm xúc dắt cô đi về phía căn nhà bên cạnh, trong căn nhà có một cái giếng, Ân Hàn Tín trực tiếp dắt Trương Uyển Du đến chỗ cái giếng.

Còn chưa đi tới chỗ cái giếng, Trương Uyển Du đã nhanh chóng kéo lấy tay Ân Hàn Tín và dừng lại: "Đợi đã, đợi đã"

Ân Hàn Tín quay đầu lại nhìn Trương Uyển Du: "Sao vậy?"

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn Ân Hàn Tín, dùng hết sức kéo anh lại, không muốn đi về phía trước.

Đây là giếng cổ đấy, trong sách sử cổ đại, biết bao nhiêu mỹ nhân đã bị đẩy xuống giếng mà chết Chắc không phải khẩu vị của Ân Hàn Tín nặng như vậy, muốn ném cô xuống giếng để ép cô thừa nhận lỗi lầm chứ? Những lời đồn anh máu lạnh vô tình hoàn toàn là thật rồi: "Chuyện đó...

Hàn Tín à, em biết em sai rồi, vừa nãy em ngứa tay, không nhịn được nên đã ra tay với đám thuộc hạ của Hoàng Đạo Cát, vừa rồi em sợ anh giận nên mới nói dối anh!"

Trương Uyển Du lập tức thừa nhận lỗi lầm.

Ân Hàn Tín: ".."

Khóe miệng anh giật giật: "Anh biết!"

"Anh biết?"

Trương Uyển Du đứng yên thở phào một hơi: "Anh không nói sớm!"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT