Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Uyển Du giữ Ân Hàn Tín lại, không muốn đi về phía trước.

Ân Hàn Tín chau mày nhìn Trương Uyển Du ở sau lưng: "Sao vậy?"

Trương Uyển Du tỏ vẻ quay đầu là bờ và nói: "Hàn Tín, mặc dù em cũng muốn đồng sinh cộng tử với anh, nhưng bây giờ chúng ta vẫn còn trẻ, chết vì tình thế này có phải không ổn lắm không?"

Khi nghe Trương Uyển Du nói muốn đồng sinh cộng tử với mình, trong lòng Ân Hàn Tín cảm thấy ấm áp.

Sau đó anh buôn cười nói: "Anh nói muốn chết vì tình với em lúc nào?"

Trương Uyển Du chỉ vào cái giếng cổ ở phía trước và nói: "Không phải anh đưa em đến chỗ cái giếng để chết cùng em sao?"

Ân Hàn Tín không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục dắt cô đến chỗ cái giếng.

Sau khi đến chỗ cái giếng, Trương Uyển Du nhìn thấy những bậc thang dẫn xuống lòng đất trong cái giếng.

Trương Uyển Du: ".."

Vậy nên vừa nãy cô hiểu lầm anh rồi! Bộ mặt của luật sư vừa nãy bị cô làm mất hết rồi.

Cô phát hiện từ sau khi quen Ân Hàn Tín, chỉ số thông minh của cô có xu hướng giảm liên tục, đây không phải là một hiện tượng tốt.

Ân Hàn Tín đưa Trương Uyển Du xuống bậc thang trong giếng, dưới bậc thang trong giếng là một con đường u ám, có người của Ân Hàn Tín đã đợi bên dưới và chiếu sáng con đường từ trước, Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du và những người khác có thể đi qua con đường mà không gặp phải trở ngại.

Hứa Đạt thấy Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín đưa mình xuống một con đường dưới lòng đất, cậu ta khó chịu nói: "Rốt cuộc các người đưa tôi tới đây để làm gì?"

Trương Uyển Du quay đầu lại và cười nhìn Hứa Đạt: "Tới thăm người trong lòng cậu, kèm theo một vở kịch hay"

Hứa Đạt: ".."

Hứa Đạt không rõ lý do, bởi vì hai cánh tay bị người ta giữ chặt nên không thể bỏ trốn, chỉ có thể buộc phải đi về phía trước với bọn họ.

Đi được hai phút, bọn họ dừng lại dưới một bậc thang, Ân Hàn Tín giơ một ngón tay ra hiệu im lặng, sai đó anh đưa Trương Uyển Du và những người khác lên cầu thang.

Sau khi đi lên, bọn họ vào một nơi giống như mật thất.

Hứa Đạt liếc nhìn xung quanh, có rất nhiều tài liệu cơ mật được cất giữ ở đây, còn có một số trang sức chưa gỡ nhãn của cửa hàng trang sức nào đó bị trộm một thời gian trước.

Hứa Đạt đang định hỏi đây là nơi nào thì nghe thấy một tràng cười vang lên từ phía bên kia bức tường.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cười đó, cơ thế Hứa Đạt lập tức trở nên căng thẳng.

Tại sao tiếng cười này...

lại giống tiếng cười của Trình Tố Nhã như vậy? Trương Uyển Du quay đầu lại và nói nhỏ: "Nhiệm vụ hôm nay của cậu chính là xem cho hết kịch!"

Từ hai lỗ nhỏ trên vách tường, có thể nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài.

Đối diện vách tường rõ ràng là một phòng ngủ.

Lúc này, Hoàng Đạo Cát và Trình Tố Nhã đang lăn lộn trên giường, trên mặt Trình Tố Nhã nở nụ cười vui vẻ.

Hoàng Đạo Cát đè Trình Tố Nhã đang cười mê hoặc dưới thân, cúi đầu cắn nhẹ vào vai cô ta.

"Bây giờ em đang ở trên giường của anh, nếu Hứa Đạt biết chuyện này, e là cậu ta sẽ đau lòng chết mất!"

Cơ thể Hứa Đạt lập tức cứng đờ.

Trình Tố Nhã nói với vẻ mặt chán ghét: "Ôi, lúc này anh nhắc tới con ma nghèo đó làm gì, lúc trước em đi dụ dỗ cậu ta còn không phải là để khiến cậu ta giúp anh làm việc sao, môi một ngày ở bên cậu ta, em đều thấy ghê tởm muốn chết"

"Nhưng hôm nay anh thấy lúc em và cậu ôm nhau, cái ôm đó vô cùng thẳm thiết, anh nhìn mà cũng xúc động"

"Em làm vậy còn không phải là vì anh sao!"

Trình Tố Nhã tức giận vỗ vào ngực Hoàng Đạo Cát và nói: "Cái đồ vô lương tâm nhà anh, nếu không phải vì anh giết người, em tìm cậu ta làm kẻ chết thay thì em sẽ hy sinh đến mức này sao? Nếu em không làm vậy, tới lúc đó cậu ta cảm thấy em vong ân phụ nghĩa, đột nhiên khai em ra thì phải làm sao?"

Trình Tố Nhã cười xấu xa: "Không ngờ tên ngốc kia không khai em ra thật, đã vậy còn cam tâm tình nguyện gánh tội thay anh"

"Cậu ta một lòng một dạ với em như vậy mà em không động lòng chút nào sao?"

"Em buồn nôn còn không hết, sau khi bị cậu ta chạm vào, em vội vàng đi tắm để rửa cho hết mùi ẩm mốc trên người, anh ngửi xem, người em có thơm không? Nước hoa em dùng là loại mà anh thích nhất!"

Trình Tố Nhã ôm chặt cố Hoàng Đạo Cát và kéo vai anh ta xuống! "Tiểu yêu tinh nhà em!"

Hoàng Đạo Cát gầm nhẹ một tiếng, sau đó hung hăng đè Trình Tố Nhã.

Tiếp theo là cảnh tượng không phù hợp với trẻ em.

Ở phía bên kia bức tường, khi nhìn thấy cảnh tượng không phù hợp với trẻ em, Trương Uyển Du kinh ngạc cảm thán và quay người sang chỗ khác, sợ suy nghĩ của mình sẽ bị vấy bẩn vì cảnh tượng vừa rồi.

Ánh mắt cô liếc sang bên cạnh và phát hiện ra khi Ân Hàn Tín nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt của anh nóng bỏng và sâu thẳm, làm trái tim Trương Uyển Du đột nhiên lỡ mất một nhịp.

Khụ, Boss à, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Ánh mắt của Trương Uyển Du chuyển sang nhìn Hứa Đạt.

Sắc mặt Hứa Đạt đã tái nhợt từ lâu.

Trong mắt cậu ta hiện lên sự kinh ngạc, không dám tin người phụ nữ mình yêu sâu đậm chỉ xem mình là con ma chết thay, hơn nữa còn là con mà chết thay của Hoàng Đạo Cát.

Trong lòng cậu ta làm sao có thể chấp nhận chuyện này được đây? Trương Uyển Du muốn bảo hai vệ sĩ vừa đưa Hứa Đạt tới đây mang cậu ta đi, kết quả là từ đầu đến cuối, ánh mắt của hai người đó luôn nhìn sang bên kia cái lỗ nhỏ.

Cuối cùng, Trương Uyển Du vỗ vào hai người đó, lúc này hai người đó mới phản ứng lại, sau đó đưa Hứa Đạt rời khỏi đây.

Sau khi ra khỏi cái giếng, Hứa Đạt vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc vừa rồi.

Trương Uyển Du đứng trước mặt Hứa Đạt.

Đột nhiên Hứa Đạt quay người lại và định quay lại cái giếng cổ.

Nhìn thấy động tác này của cậu ta, Trương Uyển Du chặn trước mặt Hứa Đạt bảng tốc độ nhanh hơn, hai mắt Hứa Đạt đỏ ngầu, hung hăng bắt lấy tay Trương Uyển Du và đẩy Trương Uyển Du ra, Trương Uyển Du đau đớn kêu lên.

Sau khi hết đau, cô lại định đi cản cậu ta, nhưng có một người còn nhanh cả hơn cô, người đó kéo Hứa Đạt lại, hung hăng quật cậu ta ngã xuống đất.

Hứa Đạt đau đớn nằm trên mặt đất, một lúc lâu vẫn không đứng dậy được.

Sau đó, Ân Hàn Tín cầm lấy cánh tay của Trương Uyển Du: "Em sao rồi? Bị thương ở đâu?"

Trương Uyển Du mỉm cười lắc đầu với Ân Hàn Tín: "Em không sao, nó chỉ bóp tay em một cái thôi, không đau lắm"

Nhìn Hứa Đạt nằm trên mặt đất, Trương Uyển Du thấy đau thay Hứa Đạt, vừa nãy cô có nghe thấy tiếng Hứa Đạt ngã xuống đất, tiếng động rất lớn, có thể thấy Ân Hàn Tín đã dùng sức thế nào.

Ân Hàn Tín tức giận thật rồi.

Hứa Đạt lôm côm bò dậy và lại định đi về phía trước, Trương Uyển Du lạnh lùng gọi cậu ta lại: "Thế nào, cậu vẫn còn muốn tới đó để tự mình rước nhục sao?"

Hứa Đạt trừng mắt nhìn Trương Uyển Du: "Không phải, chắc chắn là Tố Nhã bị Hoàng Đạo Cát ép, là anh ta ép cô ấy nói như vậy!"

Trương Uyển Du chau mày nhìn vẻ mặt chấp mê bất ngộ của Hứa Đạt và nói: "Bị ép? Lúc đó ở đó không có người khác, hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hai người họ lúc ở cùng nhau, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hai bọn họ không hề diễn kịch"

Trương Uyển Du nhìn thẳng vào mắt Hứa Đạt: "Cậu đang không chấp nhận được chuyện cô ta phản bội tình cảm của cậu và coi cậu như kẻ chết thay, hay là...

không chấp nhận được sự ngu ngốc của chính mình?"

Hứa Đạt: "..."

Lời nói của Trương Uyển Du đâm thẳng vào tim Hứa Đạt.

Đúng vậy, sự ngu ngốc của cậu ta! Nếu không phải vì sự ngu ngốc của cậu ta thì làm sao có thể tin được rằng Trình Tố Nhã thật sự yêu cậu ta và hứa nhất định sẽ ở bên cậu ta.

Sau khi hứa hẹn hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô ta lại trở về bên cạnh Hoàng Đạo Cát.

Cậu ta không dám tin rằng mình bị lừa, chỉ cần cậu ta tới đó tìm Trình Tố Nhã để hỏi cho rõ ràng, chỉ cần Trình Tố Nhã nói với cậu ta rằng tất cả những gì cô ta nói trước mặt Hoàng Đạo Cát đều là nói dối, vậy thì...

cậu ta vẫn bằng lòng tin tưởng cô ta.

Tuy nhiên, cậu ra hiểu rõ rằng vừa nãy Hoàng Đạo Cát và Trình Tố Nhã không phải đang đóng kịch, mà là đang lợi dụng cậu ta thật.

Nhưng cậu ta không muốn chấp nhận chuyện mình là một kẻ ngu ngốc.

Kết quả, cậu ta đúng là rất ngu ngốc.

Hứa Đạt giống như người mất hồn, cả người ủ rũ: "Tại sao, tại sao cô ấy lại làm như vậy?"

Cậu ta lẩm bẩm.

Đột nhiên Hứa Đạt lại quay người định xuống giếng lần nữa.

Trương Uyển Du nắm lấy cổ tay của Hứa Đạt: "Cậu còn muốn xuống đó làm gì? Cậu muốn làm một tên ngốc thật sao?"

Trong mắt Hứa Đạt trần đầy hận ý: "Tôi phải đi giết đôi nam nữ đáng chết đó!"

Nếu không phải tại bọn họ thì sao cậu ta lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ? Hơn nữa...

bà của cậu cậu ta cũng vì biết tin cậu ta bị bắt vào tù nên mới bị kích động và phát bệnh, sau đó qua đời.

Cậu ta đã gián tiếp hại chết bà nội, người nuôi dưỡng cậu ta mười mấy năm vì Trình Tố Nhã, làm sao cậu ta có thể chịu được nỗi hận này.

Trương Uyển Du cười lạnh.

"Cậu định đi giết bọn họ? Cậu dựa vào cái gì mà đi giết bọn họ?"

"Chỉ cần có thể vào được căn mật thất kia, tôi sẽ xông thẳng vào phòng ngủ, đến lúc đó.."

"Cậu nghĩ phòng ngủ của anh ta dễ vào như vậy sao? Người dễ giết như vậy sao? Đến lúc đó, cậu không giết được người, ngược lại còn phải đền một cái mạng!"

Trương Uyển Du bình tĩnh nhắc nhở cậu †a: "Nếu cậu chết thì cậu nghĩ bà nội cậu ở dưới suối vàng có nhắm mắt được không?"

Đôi mắt chứa đầy thù hận của Hứa Đạt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Thấy Hứa Đạt không nói gì nữa, Trương Uyển Du lại nói: "Bà ấy sẽ không nhắm mắt, đến lúc đó cậu chết rồi, xuống dưới đó cậu có còn mặt mũi nhìn bà nội cậu không?"

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT