Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Uyển Du chau mày, quay đầu lại nhìn Ngũ Vận, người phía sau nở nụ cười thô tục: "Cô Minh, đã vào rồi...thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài"

Trương Uyển Du hơi nheo mắt.

"Cô Ngũ, cô nói vậy là có ý gì?"

Ngũ Vận đột nhiên cởi áo thun ngắn tay trên người ra, để lộ nửa thân trên, trên người Ngũ Vận có mặc áo lót, nhưng...

chỗ nhô lên lại được lấp đầy bằng xốp.

Ngực trước bằng phẳng...

đây rõ ràng là đàn ông! Trong lòng Trương Uyển Du lập tức cảm thấy ớn lạnh.

Vậy nên, cô gái nói chuyện với cô suốt buổi tối, cô gái khiến cô vừa gặp đã thân, lại là...

là một người đàn ông? Ngũ Vận gỡ dây chuyền trên cổ xuống, rõ ràng có một thứ giống như máy biến âm ở gần dây chuyền.

Sau đó, một giọng nam trầm thấp phát ra từ trong cổ họng của Ngũ Vận.

"Cô Minh, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, chỉ bằng bây giờ chúng ta...

tranh thủ thời gian, nhanh chóng hoàn thành đêm động phòng của chúng ta đi!"

Nói rồi, Ngũ Vận chuẩn bị lao về phía Trương Uyển Du.

Đúng lúc này, một tiếng va đập mạnh vang lên từ phía cửa.

Cả Ngũ Vận và Trương Uyển Du đều bị kinh động, sau đó, hai người đồng thời nhìn ra cửa.

Cửa phòng dày nặng bị phá trong nháy mắt, cánh cửa đổ vào bên trong.

Đẳng sau cánh cửa, Ân Hàn Tín và mấy vệ sĩ đều đang đứng ở đó, sắc mặt của Ân Hàn Tín đen như mực, trong mắt bừng lên hai ngọn lửa giận, sau khi nhìn thấy nửa thân trên không mặc gì của Ngũ Vận, lửa giận trong mắt Ân Hàn Tín càng dữ dội hơn.

Ngũ Vận thấy cửa nhà mình bị người ta phá, anh ta vô cùng tức giận.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Ân Hàn Tín, sắc mặt của Ngũ Vận lập tức thay đổi, anh ta nhanh chóng tóm lấy Trương Uyển Du ở bên cạnh.

Trông Trương Uyển Du giống như một cô gái yếu đuối dễ bắt nạt, vậy nên khi Ngũ Vận vừa nhìn thấy Trương Uyển Du ở quán bar, anh ta đã quyết định sẽ ra tay với cô.

Nếu anh trai cô đã tìm tới cửa thì anh ta chỉ có thể bắt cô làm con tin.

Sau khi Ngũ Vận tóm lấy Trương Uyển Du, anh ta lấy một con dao gọt hoa quả ở bàn bên cạnh và dí vào cổ Trương Uyển Du.

"Tên họ Minh kia, tôi nói cho anh biết, các anh lập tức ra ngoài cho tôi, nếu các anh không ra ngoài, tôi sẽ giết em gái anh ngay lập tức"

Khi Ngũ Vận uy hiếp Ân Hàn Tín, anh ta không phát hiện ra sắc mặt của Trương Uyển Du đang càng ngày càng khó coi.

"Ngũ Vận, anh là đàn ông?"

"Tất nhiên rôi! Ngũ Vận tức giận phản bác một câu, sau đó anh ta lại trừng mắt nhìn Ân Hàn Tín và nói: "Ra ngoài, ra ngoài, tất cả ra ngoài hết cho tôi!"

Ân Hàn Tín lo lắng cho sự an toàn của Trương Uyển Du nên không dám bước lên.

Trương Uyển Du mặt không cảm xúc nói: "Vậy nên tất cả những gì anh nói trong quán bar đều là nói dối tôi sao?"

"Tôi không lừa cô thì có thế dụ cô tới đây được sao?"

Ngũ Vận suýt tức giận nói: "Đừng nói nữa, còn nói nữa thì cẩn thận con dao không có mắt trong tay tôi sẽ giết chết cô"

Để trốn thoát, Ngũ Vận vừa kéo Trương Uyển Du ra cửa, vừa nhìn những người ở phía trước đầy cảnh giác.

Anh ta không hề để ý đến chuyện cả người Trương Uyển Du đang bừng bừng sát khí.

Ngay khi Ngũ Vận sắp kéo Trương Uyển Du ra khỏi cửa, Trương Uyển Du đột nhiên nắm lấy cổ tay đang cầm dao của Ngũ Vận.

Thấy Trương Uyển Du nắm lấy cổ tay mình, Ngũ Vận muốn vùng ra theo bản năng.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tay của Trương Uyển Du giống như chiếc kìm sắt, anh ta hoàn toàn không thể thoát ra được, điều này không khỏi khiến anh ta sợ hãi.

"Bỏ tay tôi ra, bỏ tay tôi ral"

Khuôn mặt đen như mực của Trương Uyển Du vô cùng tức giận vì bị lừa dối.

"Uống công tôi tin tưởng anh như vậy, vậy mà anh lại lừa tôi, đi chết đi!"

Nói xong, vai của Trương Uyển Du chống dưới nách của Ngũ Vận, ra sức dùng một đòn "quật qua vai"

quật Ngũ Vận ngã chổng vó.

"Rầm"

một tiếng, rất vang vội.

Nửa đầu sau của Ngũ Vận cũng vì vậy mà đập mạnh xuống đất.

Anh ta lập tức choáng váng.

Sao lại như vậy? Anh ta tự tưởng rằng mình đã gặp được một một em gái chân yếu tay mềm, không ngờ lại gặp phải một cô gái bạo lực.

Thấy Trương Uyển Du đi về phía mình với vẻ mặt hung ác, anh ta sợ hãi bò dậy và bò ra sau lưng Ân Hàn Tín để trốn.

Mấy vệ sĩ ở sau lưng Ân Hàn Tín thấy cảnh này, từng người một lặng lẽ lùi ra sau mấy bước và nhìn Ngũ Vận bằng ánh mắt đồng cảm.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Ân Hàn Tín giơ chân lên đá vào bụng Ngũ Vận, cơ thể của Ngũ Vận bị đá văng ra ngoài hàng lang bốn mét và va vào bức tường của căn nhà đối diện rồi dừng lại.

Nếu không có bức tường của căn nhà đối đối diện thì cơ thể của Ngũ Vận sẽ văng ra xa hơn.

Ngũ Vận bị một cú đá này của Ân Hàn Tín đá cho mãi không bò dậy được.

Ngay sau đó, Trương Uyển Du lại lao tới và ra sức đạp Ngũ Vận, một chân cô đá vào bộ phận quan trọng ở đũng quần của Ngũ Vận, Ngũ Vận kêu la vô cùng thảm thiết.

Mấy vệ sĩ lần lượt lùi về sau hai bước, tất cả không hẹn mà đồng thời quay người đi, không dám nhìn tiếp.

Vừa nhìn đã biết cú đá đó hẳn là rất đau.

Chọc ai thì chọc chứ đừng chọc Trương Uyển Du.

Trước khi Ngũ Vận bị Trương Uyển Du đá chết, Ân Hàn Tín giữ lấy cánh tay của Trương Uyển Du.

"Uyển Du! Đừng đánh nữa!"

"Không được!"

Khi Trương Uyển Du nhìn Ngũ Vận, cô hận nghiến răng nghiến lợi.

Dựa vào thủ đoạn mà tên này dùng để lừa cô,chắc chẵn trước đây anh ta đã làm chuyện này không ít lần, nghĩ vậy, trong lòng cô vô cùng tức giận.

"Em là luật sư!"

Ân Hàn Tín nhắc nhở cô: "Ngay cả khi đối mặt với những tên tội phạm hung ác hơn nữa, em cũng không được đánh mất lí trí, em đã quên rồi sao?"

Câu nói của Ân Hàn Tín đã thành công khiến Trương Uyển Du bĩnh tĩnh lại, cô tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Vận đã bị cô đánh tới mức nằm thoi thóp trên mặt đất.

"Đúng là lợi cho anh ta quá!"

Ân Hàn Tín ra hiệu cho vệ sĩ ở phía sau đỡ Ngũ Vận lên và kéo anh ta ra khỏi đây.

Sau đó, Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín bước ra khỏi tòa nhà.

Khi đã ra khỏi tòa nhà, Trương Uyển Du vẫn đang phàn nàn không ngừng.

"Tên Ngũ Vận này đúng là quá cäm thú, người còn không cao bằng em, chắc là do lùn quá, không tìm được bạn gái nên mới dùng thủ đoạn này lừa gạt phụ nữ.

Nếu vừa rồi anh không cản em, em nhất định sẽ đánh cho anh ta không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, thay phụ nữ bọn em trừ hại."

"Còn nữa, anh có thể tới kịp là vì anh đã phát hiện ra Ngũ Vận là đàn ông từ trước rồi đúng không? Anh phát hiện ra sớm như vậy mà không nhắc nhở em, nếu anh nhắc nhở em thì em sẽ không bị lừa đến hang ổ của anh ta!"

Trương Uyển Du nhìn Ân Hàn Tín với vẻ trách móc.

"Em và cậu ta vừa gặp đã thân, nếu anh nhắc nhở em thì em sẽ tin sao?"

Ân Hàn Tín nhắc nhở cô.

Trương Uyển Du: ".."

"Cho dù là vậy thì anh vẫn có thể nhắc nhở em mà, biết đâu em sẽ tin"

"Mắt nhìn người di truyền là sự thật mà có làm thế nào cũng không thể thay đổi được!"

Mắt nhìn người di truyền.

Trước có Hứa Đạt ngốc nghếch tin tưởng phụ nữ, sau có cô bị đàn ông cải trang thành phụ nữ lừa, chị em cô đúng là giống nhau ở phương diện nào đó một cách thần kỳ.

Nhưng câu nói này hơi làm người khác tổn thương.

"Ít nhất thì mắt chọn đàn ông của em không tệ!"

Trương Uyển Du phản bác.

"Ân Hàn Tín: ".."

Điểm này đúng là không thể phản bác.

Trưa hôm sau, Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín đưa Hứa Đạt đến một nhà hàng gần đó ăn trưa.

Vừa ngồi xuống, Trương Uyển Du liên nhìn cánh tay mình.

Bởi vì tối qua lúc đánh Ngũ Vận, cô bất cẩn va vào tường, vậy nên...

trên mu bàn tay có một vết bầm, đến giờ vẫn chưa mất.

Đúng là đánh người chỉ đã nhất thời.

Sau khi ngồi xuống, Trương Uyển Du nóng lòng hỏi Ân Hàn Tín: "Hàn Tín, tối qua tên Ngũ Vận kia thế nào rồi?"

Ân Hàn Tín liếc mắt nhìn cô và nói: "Sau khi đưa tới chỗ cảnh sát, cảnh sát đã tìm ra những nạn nhân trước đây, tất cả những nạn nhân đều đã làm chứng chống lại cậu ra, bây giờ tội danh của cậu ra đã được xác thực, đang bị giam giữ để chờ phán quyết"

"Ha, Hàn Tín, em muốn làm công tố viên của cậu ra!"

"Được, anh sẽ sắp xếp!"

Nếu cô không biện luận cho cậu ra ngồi tù đến khi sông cạn đá mòn thì tên cô không phải là Trương Uyển Du! Nhìn dáng vẻ dữ tợn của Trương Uyển Du, Hứa Đạt bất giác rùng mình.

Vẻ mặt của cô thật đáng sợ.

Đồ ăn mà bọn họ gọi đã được mang lên, vừa bắt đầu ăn thì đột nhiên có một bóng người lao tới, khóc lóc và nhào vào lòng Hứa Đạt.

"Hứa Đạt, Hứa Đạt, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi"

Hứa Đạt liếc nhìn người con gái trong lòng khóc như lê hoa đái vũ, cơ thể cậu ra hơi cứng lại.

Người tới không phải ai khác mà chính là Trình Tố Nhã.

"Em sao vậy?"

Hứa Đạt khó khăn lắm mới mở miệng ra nói được.

Trình Tố Nhã nghe thấy Hứa Đạt nói, cô ta ngẩng đầu lên và nói trong nước mắt: "Sau khi anh đi, Hoàng Đạo Cát bắt em về, vừa bắt em về thì...

thì.

"

"Thì thế nào?"

Trình Tố Nhã xắn tay áo lên, để lộ vết thương dưới tay áo, đó là vết bị roi đánh, máu đang chảy đầm đìa.

"Anh xem!"

Trình Tố Nhã rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa kể lế: "Anh ta đánh em, vì anh chạy rồi nên anh ra trút giận lên người em, khó khăn lắm em mới thoát khỏi lòng bàn tay của anh ra"

Nếu không phải tối qua chính mắt Hứa Đạt nhìn thấy Trình Tố Nhã và Hoàng Đạo Cát lăn lộn trên giường thì e là...

cậu ta sẽ thực sự tin những lời này của Trình Tố Nhã, tuy nhiên...

Nếu Hoàng Đạo Cát đánh cô ta thì da mặt và cổ của cô ta sao có thể lành lặn như vậy? E là cả người cô ta từ trên xuống dưới chỉ có một vết thương trên cánh tay.

Trình Tố Nhã là người rất yêu cái đẹp, cô ta không bao giờ cho phép người khác hủy hoại cơ thể của mình, có thể tạo ra vết thương trên cánh tay như vậy, chắc là đã hy sinh không ít! Bây giờ cậu ta không thể tin tưởng cô ta nữa nên trên mặt cũng lộ ra vẻ chán ghét, rất muốn đấy Trình Tố Nhã ở trong lòng mình ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT