Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Đưa em đi? Đi đầu?"

"Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi thành phố Ngọc Anh là được!"

Trình Tố Nhã lo lắng nói: "Thành phố Ngọc Anh là thiên hạ của Hoàng Đạo Cát, trốn ở đâu cũng sẽ bị anh ta tìm thấy, chỉ cần rời khỏi thành phố Ngọc Anh, rời khỏi phạm vi khống chế của anh ra thì chúng ta sẽ được tự do!"

Hứa Đạt tỏ vẻ khó xử nói: "Nhưng bây giờ anh đang được Trương Angel bảo lãnh ra ngoài, nếu giờ anh rời khỏi thành phố Ngọc Anh thì sẽ trở thành tội phạm trốn trại!"

Trong mắt Trình Tố Nhã lóe lên một tia sáng, cô ta cắn răng nói: "Vậy sau này chúng ta tìm một nơi không ai biết đến chúng ta, chúng ta đổi tên rồi sống ẩn dật, anh thấy như vậy có được không?"

Đổi lại là Hứa Đạt trước đây, e là sẽ vội vàng đồng ý với yêu cầu của Trình Tố Nhã.

Tuy nhiên, bây giờ...

Hứa Đạt đã không còn là Hứa Đạt của trước đây nữa.

Trong lòng Hứa Đạt thâm chế giễu.

Trình Tố Nhã nóng lòng muốn kéo cậu ra rời khỏi thành phố Ngọc Anh như vậy, chắc chắn là vì muốn khiến cậu ra biến thành tội phạm trốn trại.

E là...

đợi cậu ra vừa ra khỏi đường biên giới của thành phố Ngọc Anh thì sẽ có cảnh sát chờ sẵn ở đó để bắt cậu ra lại.

Ban đầu cậu ta chỉ chỉ là đối tượng bị tình nghi, lúc này họ sẽ xác nhận cậu ta là tội phạm giết người, trước đây cậu ta bị tuyên án tù chung thân, sau khi cậu ta trở thành tội phạm trốn trại, bản án sẽ nặng hơn, sẽ biến thành án tử tình.

Ha, Trình Tố Nhã thật đúng là đang nghĩ cho cậu ta, để cậu ta đi tìm đường chết.

Hứa Đạt nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Anh có thể đưa em đi, nhưng...

không phải bây giờ..."

"Tại sao?"

Trong giọng nói khấn thiết của Trình Tố Nhã có chút mất kiên nhẫn.

"Bà nội anh đã nuôi dưỡng anh mười mấy năm, nếu sau này đã không trở lại nữa, thì anh muốn tới mộ của bà nội anh thăm bà để làm tròn chữ hiếu, nếu không, sau này chúng ta có sống ẩn dật thì anh cũng sẽ không yên lòng!"

Trình Tố Nhã suýt chút nữa không nhịn được mà bảo Hứa Đạt đừng đi thờ cúng bà nội của cậu ta.

Tuy nhiên, chỉ cần Hứa Đạt rời khỏi thành phổ Ngọc Anh thì cậu ta sẽ trở thành tội phạm trốn trại thật sự, cô ta còn sợ cái gì, chỉ cần nhịn thêm một chút, nhịn thêm một chút mà thôi.

Trình Tố Nhã hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng.

"Đây là điều nên làm, vậy em đi cùng anh nhé!"

Hứa Đạt lo lắng nắm lấy tay Trình Tố Nhã và nói: "Không được, Tố Nhã, để anh tự đi đi, sau khi biết em bỏ trốn, Hoàng Đạo Cát chắc chắn sẽ tìm em khắp nơi, em đi theo anh như vậy thì quá lộ liễu, dễ để lộ mục tiêu, bây giờ em tìm một nơi để trốn trước đi, chỉ có một người thì mục tiêu nhỏ và khó bị phát hiện, đến lúc đó, chúng ta liên lạc qua điện thoại, số điện thoại của anh...

vẫn là số cũ"

"Vậy được rồi!"

Trình Tố Nhã giả vờ như rất sợ bị người khác nhận ra, cô ta nhanh chóng rời khỏi phòng ăn và lặng lẽ ra khỏi nhà hàng.

Mấy người trơ mắt nhìn Trình Tố Nhã rời đi.

Sau khi Trình Tố Nhã biến mất khỏi cửa khách sạn, lúc Trương Uyển Du nhìn Hứa Đạt, trên mặt cô tỏ vẻ "trẻ con dễ dạy".

Lúc trước Hứa Đạt ngoan ngoãn phục tùng Trình Tố Nhã, nghe lời một cách mù quáng, bây giờ...

Hứa Đạt lừa ngược lại Trình Tố Nhã, đúng là đã thay đổi rồi.

Hứa Đạt hơi thất vọng nhìn theo hướng Trình Tố Nhã rời đi.

Nếu như Trình Tố Nhã cứ ở bên cạnh Hoàng Đạo Cát như vậy thì có lẽ cậu ta có thể xem như chưa từng có chuyện lúc trước, coi như cô đã từng dùng tâm đền đáp anh.

Nhưng...

hôm nay cô ta lại xuất hiện, và...

lại muốn tính kế với cậu ta, lại khiến cậu ta thất vọng lần nữa.

Vốn dĩ cậu ta đã định bỏ qua cho cô ta rồi, tại sao cô ta lại xuất hiện? Sợ cậu ta không gánh tội thay Hoàng Đạo Cát sao? Trông mong cậu ta mau đi chết đi như vậy.

Trương Uyển Du hơi lo lắng nhìn Hứa Đạt ở đối diện.

"Tôi nói này Hứa Đạt, cậu sẽ không thật sự nghe lời cô ta, bỏ trốn cùng cô ta chứ?"

Với tình cảm sâu đậm mà Hứa Đạt giành cho Trình Tố Nhã thì đây cũng không phải là chuyện không thể.

Hứa Đạt hít một hơi thật sâu và ngẩng đầu lên nhìn Trương Uyển Du ở đối diện: "Trương Angel, chị yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa!"

Hứa Đạt tỏ vẻ lo lắng nói: "Mặc dù tôi có thể phối hợp với chị trong mọi chuyện, nhưng...

tôi lo là...

tôi có một thứ trong tay Hoàng Đạo Cát, nếu không thế lấy lại thứ đó thì nó sẽ trở thành bảng chứng để bọn họ làm chứng chống lại tôi.

Cho dù chị có nhiều bằng chứng hơn nữa thì cũng không thể minh oan cho tôi!"

Trương Uyển Du hơi nheo mắt nói: "Thứ cậu nói là thứ mà cậu chôn ở góc tường nhà cậu sao? Đó là gì vậy?"

Hứa Đạt nhìn Trương Uyển Du bằng ánh mắt lưỡng lự.

"Đó...

cái đó.."

Trương Uyển Du chau mày, nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Hứa Đạt, cậu phải biết rằng bây giờ tôi là luật sư của cậu, tôi cần phải biết tất cả mọi thứ về cậu thì mới có thể bào chữa cho cậu một cách tốt nhất, nếu cậu cứ giấu giếm tôi như vậy thì không những không có lợi cho vụ án của cậu, mà ngược lại còn có hại, cậu mãi mãi không thể thẳng kiện, bà nội cậu cũng không thể nhắm mắt, cậu muốn có kết quả như vậy sao?"

"Ách...

tôi...

tôi không..."

"Vậy rốt cuộc thứ được giấu đó là gì?"

"Là...

là tất cả giấy nợ mà tôi nợ Lữ Phương, và nhật ký mà tôi từng viết"

Trương Uyển Du chau mày nói: "Nhật ký? Nhật ký gì?"

Hứa Đạt: "Chính là nhật ký kiểu như muốn giết chết Lữ Phương, như vậy thì có thể mãi mãi không trả tiền cho anh ta nữa"

"Ngu xuẩn'!"

Trương Uyển Du lập tức mắng một câu.

"Lúc đó tôi bị anh ta ép, không còn cách nào khác nên chỉ...

chỉ có thể..

"Tại sao cậu lại nợ tiền anh ta?"Trương Uyển Du vừa hỏi xong liền đỡ trán và tự trả lời: "Ha, không cần hỏi nữa, chắc chắn không phải mượn cho bản thân cậu rồi, tên ngốc nhà cậu có thể bỏ mạng vì người phụ nữ kia thì còn có chuyện gì mà cậu không thể làm được nữa?"

Hứa Đạt có nhìn thế nào cũng không giống kiểu người hoang phí, vậy thì chỉ có một khả năng.

Bị Trương Uyển Du mắng là tên ngốc, ngu xuẩn khuôn mặt Hứa Đạt lúc trắng lúc đỏ.

"Tôi...

lúc đó tôi cũng là...

cũng là bị quỷ ám!"

Hứa Đạt muốn giải thích cho mình: "Hơn nữa, lúc đó tôi tưởng rằng cô ấy cần tiền thật, vậy nên mới đi tìm Lữ Phương mượn tiền!"

Cậu không có não sao?"

Trương Uyển Du tức giận nói: "Cậu không nghĩ đến tình hình hiện tại của cậu mà đi mượn một khoản tiền lớn như vậy? Không nghĩ đến chuyện mình không trả được sao?"

"Lúc đó tôi cũng không mượn bao nhiêu tiên "

Hứa Đạt rụt cố nói: "Chỉ mượn 10000 tệ, tôi nghĩ nếu tôi vừa học vừa làm thì chắc sẽ trả hết trong một năm, ai ngờ, mới qua một tháng, anh ta đã tới tìm tôi đòi tiên và bắt tôi trả 20000 tệ, hai tháng sau số tiền đó đã biến thành 100000 tệ!"

Rõ ràng Lữ Phương đó là một tên cho vay nặng lãi, dựa vào chuyện lãi mẹ đẻ ra lãi con để kiếm tiền, với hoàn cảnh trong nhà Hứa Đạt thì Hứa Đạt có hận trong lòng cũng là chuyện bình thường.

Hai mắt Hứa Đạt tối sầm lại: "Lúc đó trong lòng tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đã chôn những thứ đó đi, chỉ có Trình Tố Nhã biết chuyện này!"

Vậy thì đúng rồi.

Bây giờ đồ đã bị lấy đi, chắc chắn là do Trình Tố Nhã làm.

Não đúng là một thứ đồ tốt.

Hứa Đạt dè dặt liếc nhìn Trương Uyển Du và nói: "Vậy nên, chị nói chuyện này...

liệu có còn cơ hội xoay chuyển không?"

Trương Uyển Du trừng mắt nhìn anh ta.

"Nếu lúc đó cậu có chút đầu óc thì bây giờ tôi đã không phải tốn nhiều sức như vậy để bào chữa cho cậu!"

Hứa Đạt: ".."

Con ngươi của Trương Uyển Du khẽ chuyển động: "Đúng rồi, gần nhà Lữ Phương...

có camera giám sát không?"

Hứa Đạt lắc đầu nói: "Nơi anh ta sống là một căn nhà cũ, vậy nên không có camera giám sát"

Trương Uyển Du gật đầu nói: "Vậy là không có camera giám sát, hơn nữa, khi Hoàng Đạo Cát giết người, cũng không có bất cứ ai chứng kiến đúng không?"

"Có một tên thuộc hạ thân tín của anh ta, nhưng tên đó không thể làm chứng cho anh ta được"

"Thuộc hạ thân tín của anh ta? Cậu biết nhà tên đó ở đâu không?"

"Tôi biết."

Vậy thì tốt.

Trương Uyển Du cầm đũa lên và chỉ vào Hứa Đạt.

"Bây giờ ăn cơm trước đã, ăn xong chúng ta sẽ đi tìm tên thuộc hạ thân tín của anh ta"

Tên thuộc hạ thân tín của Hoàng Đạo Cát tên là Nguyễn Hữu Chí, sống trong một căn hộ ở tầng giữa của một tòa nhà cao tầng.

Vì Hoàng Đạo Cát đã từng cứu anh ta một mạng, vậy nên Nguyễn Hữu Chí đã ở bên cạnh Hoàng Đạo Cát, bán mạng cho Hoàng Đạo Cát và làm thuộc hạ thân tín của Hoàng Đạo Cát.

Nguyễn Hữu Chí chắc chắn là một sự tồn tại đặc biệt bên cạnh Hoàng Đạo Cát, anh ta không thuộc phe phái nào dưới quyền của Hoàng Đạo Cát, con người anh ta rất ngay thẳng, không bị bất cứ ai mua chuộc, do đó đã nhận được sự tin tưởng của Hoàng Đạo Cát.

Chiều nào Nguyễn Hữu Chí cũng về nhà, bởi vì trước đây Nguyễn Hữu Chí có một người vợ, nhưng không may vợ anh ta đã chết trong một vụ hỏa hoạn, đồng thời cũng mang đứa con còn chưa thành hình trong bụng đi.

Vợ anh ta yêu hoa cỏ, nhưng ánh nắng trưa hè quá gay gắt nên hoa để ngoài ban công sẽ bị cháy nắng, vậy nên anh ta phải chuyển hoa đến chỗ mát khi ánh mặt trời gay gắt hơn.

Trở về chung cư, sau khi ra khỏi thang máy, Nguyễn Hữu Chí dừng lại như thường lệ, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng.

Tuy nhiên, khi mở cửa phòng, Nguyễn Hữu Chí tinh mắt nhìn thấy băng dán bên cạnh ổ khóa có dấu vết bị người ta chạm vào, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi.

Anh ta quay người lại, muốn rời khỏi đây, lúc này, ở góc thang máy và căn hộ đột nhiên có sáu người bước ra, chặn hết đường thoát của Nguyễn Hữu Chí.

Nguyễn Hữu Chí chau mày lại, bình tĩnh mở cửa phòng mình ra.

Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín và Từ Hạo đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà anh ta.

Nhìn thấy bọn họ ngồi trên sô pha nhà mình, dường như Nguyễn Hữu Chí không bất ngờ một chút nào.

Anh ta treo chìa khóa nhà lên trên tường bên cạnh và đi thẳng về phía ban công, lướt ngang qua Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín và Hứa Đạt.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT