Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sáng sớm, Ân Hàn Tín đưa Trương Uyển Du và Hứa Đạt đến tòa án, trên đường tới đó, ba người họ đi ăn sáng trước.

Trong lúc ăn sáng, vì cổ khó chịu nên Hứa Đạt đã kéo kéo sợi dây đỏ trên cổ mình.

Vì không cẩn thận nên sợi dây đỏ trên cổ cậu ta bị đứt, mặt dây chuyền trên cổ cũng bị tuột ra và rơi xuống đất.

Hứa Đạt cúi người xuống nhặt mặt dây chuyền theo bản năng.

Tuy nhiên, trước khi tay cậu ta chạm vào mặt dây chuyền, có một cánh tay khác đã nhặt mặt dây chuyền lên trước.

Trương Uyển Du cầm mặt dây chuyền của Hứa Đạt trên tay, nhìn hoa văn quen thuộc trên đó, con ngươi khẽ chuyển động.

Cô nghĩ đến cảnh mẹ đeo mặt dây chuyền cho cô và em trai khi còn nhỏ, dù đã gần hai mươi năm trôi qua nhưng cô lại cảm thấy giống như mới hôm qua.

Cứ tưởng rằng cả đời này cô không thể gặp lại Mộ Hạo Văn nữa, không ngờ...

ông trời thực sự đã cho cô tìm được cậu ấy.

Hứa Đạt thấy Trương Uyển Du cầm mặt dây chuyền của mình và chỉ nhìn chằm chằm vào nó mà mãi không trả lại cho cậu ta, cậu ta bối rối cười nói: "Trương Angel, chị có thế trả mặt dây chuyền này cho tôi không?"

Trương Uyển Du tỉnh lại từ trong hồi ức.

"Được!"

Sau khi trả mặt dây chuyền cho Hứa Đạt, lông mày của Trương Uyển Du nhúc nhích, cô trầm ngâm hỏi một câu: "Hứa Đạt, chắc mặt dây chuyền này của cậu chỉ là nửa miếng ngọc nhỉ?"

Hứa Đạt gật đầu: "Đúng vậy"

"Tại sao chỉ có nửa miếng vậy?"

Hứa Đạt lắc đầu nói: "Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, lúc ba tuổi tôi được nhà họ Hứa nhận nuôi, bởi vì lúc nhỏ tôi từng bị đuối nước nên tôi đã quên hết những chuyện trước khi bị đuối nước.

Tôi chỉ biết tôi bị người ta bắt cóc đến thành phố Ngọc Anh, sau đó gặp được cha mẹ nuôi hiện tại của tôi, sau khi cứu tôi, họ đã nhận nuôi tôi.

Mặt dây chuyền này là thứ mà tôi luôn đeo kế từ khi đi lạc, tôi nghĩ chắc là ba mẹ ruột của tôi đã để nó lại cho tôi.

Tôi luôn muốn tìm lại ba mẹ ruột của mình, nhưng đáng tiếc...

hơn mười năm trước, tin tức vẫn chưa phát triển, không có cách nào để tìm được họ"

"Vậy cậu...

có từng nghĩ rằng cậu vẫn còn người thân ở trên đời không?"

Hứa Đạt khẽ thở dài: "Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chỉ sợ khó tìm nên tôi đã đặc biệt đi lấy máu và để lại DNA ở những cơ quan liên quan đến mất tích, nhưng những cơ quan đó chưa từng liên lạc với tôi, có lẽ...

người thân của tôi không hề muốn tìm tôi"

Khi nói câu này, mắt Hứa Đạt hơi tối lại.

Nhìn dáng vẻ của Hứa Đạt, trái tim của Trương Uyển Du rung động.

Khi ấy cô cũng muốn nói Lý Thời Thiên để lại mẫu máu, nhưng lúc đó mẹ cô đã qua đời, mà Lý Thời Thiên chỉ quen nghe lời của mẹ Lý Giai Giai, xem lời của cô như gió thoảng qua tai, nếu không thì...

có lẽ đã có thể tìm thấy Hứa Đạt sớm hơn.

May mẫn thay, cuối cùng bây giờ cô đã tìm thấy, cũng không tính là quá muộn.

Trương Uyển Du nhìn Hứa Đạt bằng ánh mắt kiên định và nói: "Hứa Đạt, tôi tin người thân của cậu chắc chắn cũng rất muốn tìm thấy cậu, chẳng bao lâu nữa...

chẳng bao lâu nữa họ sẽ liên lạc với cậu"

Chị là chị gái em, bây giờ chị đang ở bên cạnh em, em sẽ không đơn độc một mình nữa.

"Thật sao?"

Hứa Đạt nhìn Trương Uyển Du với vẻ mặt tràn đầy hy vọng và hỏi.

"Thật!"

Thấy Trương Uyển Du gật đầu khẳng định, trong lòng Hứa Đạt nhẹ nhõm hơn.

Có lẽ người thân của cậu ta thật sự sẽ xuất hiện trong thời gian sắp tới.

Lúc nói câu này, bàn tay của Trương Uyển Du nhẹ nhàng chạm vào chỗ mặt dây chuyền trên cổ.

Đừng lo, chị sẽ nhận chị em với em sớm thôi, chỉ cần đợi tới khi tòa tuyên án, sẽ rất nhanh thôi.

Bên ngoài tòa án.

Ân Hàn Tín xuống xe cùng Trương Uyển Du và Hứa Đạt, cách đó không xa, Hoàng Đạo Cát và những người khác cũng xuất hiện trước tòa án.

Thấy cảnh này, các vệ sĩ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ bên cạnh họ.

Trình Tố Nhã đứng bên cạnh Hoàng Đạo Cát vừa nhìn thấy Hứa Đạt tinh thần thoải mái, sự thù hận trong mắt cô dường như muốn trào ra khỏi hốc mắt.

Quả nhiên tối qua cậu ta lừa cô ta, bây giờ cậu ta bình an xuất hiện ở đây chính là bằng chứng rõ nhất.

Cậu ta lừa cô ta, cậu ta lừa cô! Khi Trình Tố Nhã nhìn về phía Hứa Đạt, Hứa Đạt cảm nhận được ánh mắt của cô ta, cậu ta cũng liếc mắt về phía cô ta và nhìn thấy sự oán giận trong mắt Trình Tố Nhã.

Đột nhiên Trình Tố Nhã hắt hơi một cái.

Hoàng Đạo Cát quan tâm hỏi: "Em sao vậy?"

Trình Tố Nhã nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu: "Không sao, em bị cảm thôi"Tất cả những thứ này đều là do Hứa Đạt ban cho.

Hứa Đạt giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của Trình Tố Nhã, chỉ thảo luận chuyện trên tòa với Trương Uyển Du.

Khi Trương Uyển Du nói chuyện với Hứa Đạt, ánh mắt cô liếc sang phía Hoàng Đạo Cát.

Là thuộc hạ thân tín của Hoàng Đạo Cát, quả nhiên Nguyễn Hữu Chí cũng theo sau Hoàng Đạo Cát, vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lùng như mọi khi, trên tay anh ta cầm một cái túi, chắc là bằng chứng của phía Hoàng Đạo Cát.

Mặc dù vẻ mặt của Nguyễn Hữu Chí rất lạnh lùng, nhưng Trương Uyển Du thỉnh thoảng vẫn bắt gặp sự thù hận lóe lên khi nhìn Hoàng Đạo Cát từ trong mắt anh †a.

Trương Uyển Du chau mày.

Biểu hiện của Nguyễn Hữu Chí khiến cô hơi lo lắng.

Anh ta là một người nghĩ gì làm đấy, biết Hoàng Đạo Cát chính là kẻ thù giết vợ mình, e là anh ta sẽ không dễ dàng để yên, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hoàng Đạo Cát dẫn Trình Tố Nhã và gia đình người bị hại Lữ Phương vào tòa án.

Sau khi vào đại sảnh của tòa án, Hoàng Đạo Cát, Trình Tố Nhã và thành viên gia đình Lữ Phương đã đợi sẵn ở đó.

Khi Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du và Hứa Đạt bước vào đại sảnh, bố mẹ của Lữ Phương điên cuồng lao về phía Hứa Đạt: "Đồ sát nhân, trả lại con cho tôi, anh trả lại con cho tôi!"

Vì vệ sĩ và thuộc hạ của Hoàng Đạo Cát không được vào trong nên trong đại sảnh chỉ có đại diện luật sư của hai bên và nhân chứng.

Thấy bố mẹ Lữ Phương xông đến trước mặt mình, Trương Uyển Du tiến lên đứng trước mặt Hứa Đạt.

Trước khi bố mẹ của Lữ Phương vồ lấy Trương Uyển Du thì Ân Hàn Tín đã dùng sức giữ chặt tay của hai người bọn họ chỉ bằng một tay, hai người đau đớn lùi lại.

Bọn họ vừa trông thấy Ân Hàn Tín đã bị khí chất toát ra trên người Ân Hàn Tín dọa cho khiếp sợ, không khỏi lùi về sau hai bước, không dám tiếp tục tiến lên làm càng.

Bố Lữ chỉ tay vào mũi Hứa Đạt: "Hứa Đạt, hôm nay còn có người khác ở đây, nên tôi mới không động đến cậu, nhưng mà, Hứa Đạt, những việc cậu làm đều có trời đất chứng kiến, cậu giết người nhất định ông trời sẽ trừng phạt cậu!"

Hứa Đạt không nhịn được nói: "Tôi không giết người, hung thủ thực sự là một người khác"

Sau khi Hứa Đạt nói xong, sắc mặt Trình Tố Nhã liền biến sắc.

Quả nhiên, Hứa Đạt chuẩn bị sẽ phản bội cô.

Bố Lữ cười giễu cợt: "Anh không giết người? Trước đây không phải chính miệng anh nói mình là kẻ giết người sao? Bây giờ sắp bị kết án tử hình rồi, anh sợ nên mới đổi ý à? Tôi nói cho anh biết, anh giết con tôi, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh, cho dù có phải đến Kinh Thành thì tôi cũng quyết khiến anh nhận án tử hình!"

Trình Tố Nhã hắt hơi một phát.

Cô sờ sờ mũi mình, lúc nhìn Hứa Đạt, ánh mắt còn mang theo ý hận thù.

"Hứa Đạt, trước đây anh vẫn luôn là một người tốt, nhưng mà, không ngờ rằng loại người như anh, lại phản bội lòng tin của tôi dành cho anh"

Trình Tố Nhã giận dữ nói.

Đồng tử Hứa Đạt khẽ nhíu lại.

À, cuối cùng thì cô ta cũng chịu lộ bộ mặt thật rồi.

Trước đây Trình Tố Nhã không ngừng diễn kịch trước mặt anh để dành được cảm tình tốt từ anh, e rằng...

Cô ta đã chán diễn từ lâu rồi, sau khi anh phát hiện ra bộ mặt thật của cô, cô cũng lười tiếp tục che giấu khuôn mặt khác của mình mà đối diện với anh.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT