Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trước đây chỉ biết rằng Trình Tố Nhã sẽ vu khống anh ở phiên tòa, bây giờ chứng kiến bộ mặt thật của Trình Tố Nhã, chút tình cảm cuối cùng của anh dành cho Trình Tố Nhã cũng biến mất hẳn.

Anh...hoàn toàn chết tâm rồi.

Trương Uyển Du đột nhiên giơ tay với thẩm phán.

Thẩm phán biểu thị: "Luật sư bị cáo, cô có thắc mắc gì"

Trương Uyển Du đứng dậy, đi đến trước mặt Trình Tố Nhã cách cô không xa.

Trình Tố Nhã nhìn thấy Trương Uyển Du đang đi về phía mình, đột nhiên cảm thấy bối rối, lúc đối diện với Trương Uyển Du, một loại áp lực không tên ập đến khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Nhân chứng, tôi có thể hỏi cô một vài câu được không?"

Trình Tố Nhã bình tĩnh nhìn Trương Uyển Du: "Cô hỏi đi"

"Được rồi, tôi muốn hỏi cô, khi nãy cô vừa nói là, bị cáo đã giết người bằng nhát dao cuối cùng đúng không?"

"Đúng!"

"Tuy nhiên, tôi có biên bản khám nghiệm pháp y ở đây, người ta nói rằng, lúc nạn nhân bị đâm nhát dao đầu tiên thì đã chết rồi, hiện trường không có dấu vết của việc vật lộn.

Cho nên...

Không có chuyện như cô nói là sau hơn chục nhát dao tra tấn thì nạn nhân mới bị đâm chết hẳn!"

Trình Tố Nhã liền bối rối.

Sao cô không nhớ ra rằng còn có báo cáo khám nghiệm tử thi nhỉ, Hoàng Đạo Cát đã không nói chuyện này với cô, khiến cô thảm hại rồi.

"Chuyện đó...

Có thể là tôi nhớ nhầm"

Trình Tố Nhã lắp bắp.

"À, nhớ nhầm sao? Vậy tôi lại hỏi cô, thân chủ của tôi gọi điện cho cô trước khi nạn nhân chết hay sau khi nạn nhân đã qua đời?"

"Đương nhiên là sau khi rồi, bởi vì sau đó anh ta gọi điện để đe dọa tôi mài"

Trình Tố Nhã thẳng thắn nói.

Khóe miệng Trương Uyển Du nhếch một nụ cười châm biếm.

Đúng là tục ngữ có câu, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Trình Tố Nhã tạm thời đến làm nhân chứng nên có rất nhiều chuyện, cô ta hoàn toàn không hiểu rõ.

Chỉ nghĩ rằng mình đến vu oan Hứa Đạt nên có thế dùng làm bằng chứng mà thôi.

Trương Uyển Du lấy một tờ giấy trên bàn của mình lên.

"Thưa thẩm phán, trên tay tôi có hai tài liệu, một là bản ghi âm của những cuộc gọi của thân chủ tôi do tôi lấy được từ bộ phận viễn thông, trong đó ghi rõ ràng thời điểm thân chủ của tôi thực hiện cuộc gọi, hai là bản khám nghiệm pháp y của nạn nhân"

Sau khi Trương Uyển Du đưa bằng chứng cho thẩm phán, Trương Uyển Du mới quay đầu mỉm cười nhìn Trình Tố Nhã: "Nhân chứng, chính miệng cô đã nói rằng sau khi nạn nhân qua đời thì thân chủ tôi đã gọi điện để đe dọa cô, nhưng mà, trong tài liệu tôi tìm được thì thân chủ tôi đúng là có gọi điện cho cô, hơn nữa, chỉ gọi có một lần, căn cứ vào thời gian chết của nạn nhân theo khám nghiệm của pháp y thì thời điểm thân chủ tôi gọi điện cho cô không phải là sau khi nạn nhân đã qua đời, mà là nửa tiếng đồng hồ trước khi chết!"

Trình Tố Nhã trợn tròn mắt, trong mắt cô hiện rõ vẻ hoảng sợ.

"Chuyện đó, chuyện đó có thể là do tôi đã nhớ nhầm...

Là hung thủ đã gọi tôi một tiếng đồng hồ trước khi nạn nhân chết..

Trương Uyển Du mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ một: "Tôi muốn hỏi nhân chứng, nếu như thân chủ của tôi gọi điện cho cô trước khi anh ta gây án thì lúc đó anh ấy chưa phải là hung thủ, sao có thể đoán được việc cô sẽ có mặt ở hiện trường, hơn nữa lại còn gọi điện cho cô, uy hiếp cô?"

Những câu hỏi lặp đi lặp lại của Trương Uyển Du lại càng khiến Trình Tố Nhã cảm thấy bối rối hơn, hai tay nắm chặt chiếc bàn trước mặt, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Sau khi Trình Tố Nhã đối diện với ánh mắt Trương Uyển Du, cõ lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Luật sư này là chuyện gì vậy, sao lại đoán trước được những lời nói dối của cô mà chuẩn bị trước những bằng chứng này? Bây giờ, cô hoàn toàn bị mắc kẹt trong cái hố mà cô đã tự mình đào ra trước đây.

"Tôi...

tôi.."

Trình Tố Nhã lắp bắp, không thể nói ra bất kỳ lý do nào, cô căng thẳng nhìn Hoàng Đạo Cát bằng ánh mắt cầu cứu.

Luật sư nguyên đơn đứng dậy: "Thưa thẩm phán, tôi phản đối, phản đối luật sư bị đơn công kích tinh thần nhân chứng."

Trương Uyển Du mỉm cười duyên dáng: "Luật sư nguyên đơn, tôi chỉ hỏi nhân chứng những câu hỏi bình thường mà thôi, bời vì tôi có bằng chứng để chứng tỏ những chuyện đó, hơn nữa..

Nhân chứng rất có thể đang khai mạn, tôi chỉ đưa ra nghi ngờ của mình mà thôi, thưa thẩm phán, xin ngài hãy cho phép tôi tiếp tục đặt câu hỏi cho nhân chứng.

Bởi vì đây là vấn đề liên quan đến sự trong sạch của thân chủ tôi "

Sau khi hai thẩm phán bàn luận với nhau.

"Phản đối vô hiệu, mời luật sư bị cáo tiếp tục hỏi, nhân chứng phải trung thực trả lời những câu hỏi của luật sư bị cáo."

Trình Tố Nhã càng siết chặt hai tay hơn, các khớp ngón tay của cô càng lúc càng trắng bợt vì dùng lực quá nhiều.

Đầu óc cô đột nhiên trở nên trống rỗng, cô phải trả lời thế nào đây? "Tôi...

Tôi...

Lúc đó tôi....

Lúc đó..."

Trương Uyển Du cười nói: "Nhân chứng, cô không thể trả lời được sao? Nếu đã như vậy thì để tôi trả lời thay cô, là như thế này, lúc đó cô gọi điện cho thân chủ của tôi, nói rằng cô đã giết người rồi, bởi vì cô quá sợ, không dám động đậy, cho nên cô bảo thân chủ của tôi sang tìm cô, có đúng hay không?"

Trình Tố Nhã trợn tròn mắt.

"Không...

Không phải như vậy, tôi không giết người"

"Người đương nhiên không phải là do cô giết, bởi vì...

Hung thủ thực sự là một người khác, còn cô, chỉ lợi dụng lòng tin của thân chủ tôi dành cho cô, để khiến anh ấy nhận tội thay cho kẻ sát nhân thực sự mà thôi"

Trương Uyển Du đột nhiên đưa mắt về phía Hoàng Đạo Cát: "Có phải không? Anh Hoàng?"

Hoàng Đạo Cát lãnh đạm nhìn khuôn mặt Trương Uyển Du.

Thật không ngờ, Trương Uyển Du lại biết rằng anh chính là kẻ sát nhân.

"Theo những gì tôi được biết thì anh Hoàng hôm đó đã đi tìm nạn nhân, muốn nạn nhân chia cho anh 10% thu nhập, đáng tiếc, nạn nhân không đồng ý, cho nên anh Hoàng đã ra tay tàn nhân giết chết nạn nhân, sau đó, bởi vì không trút được giận nên mới giết nạn nhân bằng một nhát dao, rồi lại đâm thêm mười tám vết dao khác lên người nạn nhân, có đúng không? Anh Hoàng?"

Sắc mặt Hoàng Đạo Cát thay đổi đột ngột.

"Luật sư bị cáo, cô có bằng chứng gì cho những gì cô nói không? Ai có thể chứng minh rằng tôi giết người? A, không có bằng chứng, thì đừng tùy tiện vu oan cho tôi, tôi là công dân hợp pháp của Tiêu trấn, không phải chỉ một hai câu nói là có thể tùy tiện buộc tội tôi được đầu"

Hoàng Đạo Cát lạnh lùng nói.

"Vậy sao?"

Trương Uyển Du cười híp mắt nhìn Hoàng Đạo Cát: "Anh Hoàng, nếu như, tôi có thể lấy bằng chứng ra được thì sao?"

"Cô không thể có bảng chứng được!"

Hoàng Đạo cát tự tin nói.

Lúc đó, anh và Nguyễn Hữu Chí là hai người duy nhất có mặt ở hiện trường, Nguyễn Hữu Chí không thể làm chứng chống lại anh, gần đó lại không có camera quan sát, cho nên, không thể nào có bằng chứng xác minh anh ta là hung thủ được.

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn về băng ghế thẩm phán.

"Thưa thẩm phán, tôi có nhân chứng có thể chứng minh thân chủ của tôi không giết người, có thể mời nhân chứng của tôi ra được không?"

"Có thể"

Được sự cho phép của thẩm phán, Trương Uyển Du ra hiệu về phía khán giả.

Dưới ánh mắt khó tin của Hoàng Đạo Cát, Nguyễn Hữu Chí từ trong hàng ghế khán giả bước ra, ngôi vào ghế nhân chứng.

"Mày dám phản bội tao!"

Hoàng Đạo Cảt nhìn Nguyễn Hữu Chí đầy căm phẫn, nặng nề đập tay xuống bàn: "Được lắm Nguyễn Hữu Chí, uổng công tao luôn tin tưởng mày"

Thẩm phán chau mày: "Nhân chứng, mời anh tự giới thiệu"

"Thưa thẩm phán, chắc hẳn ngài đã có thông tin về tôi, tôi tên là Nguyễn Hữu Chị, là trợ lý của Hoàng Đạo Cát"

"Anh là trợ lý của nguyên đơn, sao lại làm nhân chứng cho bị đơn?"

Nguyễn Hữu Chí nhướng mày nhìn sang Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du mỉm cười đứng dậy.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT