Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Một đôi tay mạnh mẽ kéo Trương Uyển Du đứng dậy.

Trương Uyển Du ngửi thấy hơi thở quen thuộc, ngả đầu vào vòng tay Ân Hàn Tín, cô nằm chặt lấy áo anh: "Là em...

Là do em không tốt, em hại anh ấy rồi, là em hại anh ấy...

Em đã sớm phát hiện ra tình trạng của anh ấy không được tốt, em rõ ràng có thể ngăn cản được anh ấy, nhưng mà...

Em bởi vì muốn đợi đến khi vụ án kết thúc, mới nhắc nhở anh ấy, là em...

Chính là em đã gián tiếp giết hại anh ấy"

Cô bị ám ảnh bởi việc phải thắng kiện mà không quan tâm đến Nguyễn Hữu Chí, đây chỉnh là sự ích kỷ của cô đã hại Nguyễn Hữu Chí.

Từ khi làm luật sư từ hơn hai năm trước, cô đã từng trải qua không biết bao nhiêu vụ án, kẻ bị kết án tử hình đều là những kẻ giết người không gớm tay, mà Nguyễn Hữu Chí cũng chỉ là một người bị hại.

Ân Hàn Tín ôm cô trong vòng tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: "Em đã cố gắng hết sức mình rồi, em cũng không biết anh ta sẽ tự sát, em vĩnh viễn không thể nào cứu được một người đã có ý định tự kết liễu, huống hồ, sau khi đi theo Hoàng Đạo Cát, anh ta đã thay Hoàng Đạo Cát làm rất nhiều chuyện xấu, cho dù hôm nay anh ta không chết thì sau này cũng khó trốn khỏi sự trừng trị của luật pháp"

"Nhưng..."

Trương Uyển Du còn muốn nói gì nữa nhưng Ân Hàn Tín đã ấn chặt vai cô, ôm cô thật chặt: "Uyển Du, anh biết em rất áy náy nhưng mà, đây là lựa chọn của chính anh ta, nếu như Hoàng Đạo Cát không chết thì anh ta cũng sẽ bị tống vào tủ, cả đời này không được ló dạng là ngoài nữa, cứ như vậy cô độc đến cuối đời, e rằng anh ta cũng không chấp nhận như vậy đâu, cho nên mới chọn cái chết ngay bây giờ, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến em!"

Trương Uyển Du biết Ân Hàn Tín chỉ đang an ủi cô mà thôi.

Nhưng lời nói của anh đã thành công vực dậy tinh thần của cô.

Không nghe thấy Trương Uyển Du nói gì, hai tay Ân Hàn Tín thả lỏng hơn.

"Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đừng quên, trên người em vẫn đang mặc bộ đồng phục luật sư thiêng liêng."

Luật sư! Bây giờ cô vẫn đang là một luật sư, Hứa Đạt vẫn ngôi ở băng ghế bị cáo, trách nhiệm của cô vẫn chưa kết thúc, cho nên, cô nhất định phải giữ lý trí, tỉnh táo một chút.

Hít một hơi thật sâu, Trương Uyển Du mỉm cười nhìn Ân Hàn Tín: "Em biết rồi"

Ân Hàn Tín siết chặt tay cô: "Anh ngồi ở hàng ghế khán giả đợi em"

Thi thể của Nguyễn Hữu Chí và Hoàng Đạo Gát đã bị đưa ra ngoài, phiên tòa yên tĩnh trở lại.

Băng ghế nguyên đơn chỉ còn lại mỗi luật sư đại diện.

Trương Uyển Du đứng ở ghế luật sư bị cáo: "Thưa thẩm phán, thưa quý vị bồi thẩm đoàn và các nhân viên pháp y, tất cả những bằng chứng vừa rồi đã chứng minh, đương sự của tôi đã bị kẻ khác vu oan giá họa, ngoài ra, đương sự của tôi cũng đã bị giam giữ hai tháng, hơn nữa đã thật lòng thú nhận, nên kính mong thẩm phán, tuyên bố đương sự của tôi vô tội, và thả tự do cho anh ấy trước tòa!"

Nói xong, Trương Uyển Du đưa cuốn sổ đã ép Hứa Đạt chép tối qua.

Hai vị thẩm phán nhìn cuốn số rồi nhìn nhau sau đó thương lượng với bồi thẩm đoàn bên cạnh, Cuối cùng, khi thẩm phán nhìn Hứa Đạt, khuôn mặt mới lộ ra một chút thiện ý.

"Sau khi thống nhất với bồi thẩm đoàn, tòa tuyên án, bị cáo Hứa Đạt vô tội và được thả tự do"

Tất cả những tảng đá đè nặng trên trái tim Trương Uyển Du lúc này đã được gỡ bỏ.

Quá tốt rồi, tội án của Hứa Đạt cuối cùng cũng được rửa sạch.

"Ngoài ra, Trình Tố Nhã đã bị bắt vì tình nghi che giấu và vu oan theo quy định của pháp luật!"

Thẩm phán tiếp tục tuyên án, nói xong liền đập búa: "Phiên tòa kết thúc!"

Thẩm phán vừa tuyên án xong, Trình Tố Nhã liền cảm thấy bối rối.

Khi Hoàng Đạo Cát bị Nguyễn Hữu Chí siết cổ chết cô đã vô cùng hoảng sợ.

Lúc cảnh sát đưa chiếc còng tay lạnh leo lên tay cô, đâu óc cô đột nhiên trở nên trống rỗng, cô ngây người bị dẫn đi ngang qua Hứa Đạt.

Ra khỏi tòa án, Hứa Đạt thở dài một hơi.

Ngước mắt lên nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được tự do.

Mọi thứ xảy ra vào sáng này cứ như thể một giấc mơ.

Nhưng anh thực sự thẳng kiện hoàn toàn là nhờ vào Trương Uyển Du.

Hứa Đạt nắm chặt tay Trương Uyển Du: "Trương Angel, thật sự cảm ơn cô, nếu như không có cô, thì tôi không thể nào trắng án được, thật sự rất cảm ơn côi"

Trương Uyển Du nói: "Nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy thì sau này đừng phạm những sai lầm cấp thấp như vậy rồi để tôi dọn dẹp đống hỗn độn của anh gây ra nữa"

Hứa Đạt: "..""

"Đúng rồi, mộ của bà nội anh ở đâu vậy? Dẫn tôi đi đi"Trương Uyển Du đột nhiên nói.

"Cô muốn đi đến mộ bà tôi làm gì?"

"Trước đây không phải tôi nói rằng có chuyện muốn nói với anh sao? Đi thôi, anh dẫn đường"

"À, được thôi!"

Mộ của bà nội Hứa Đạt nằm ở một nghĩa trang ngoại thành.

Chính là người chú hàng xóm tốt bụng đã kể cho anh biết.

Đứng trước bia mộ, Trương Uyển Du nhìn thật kỹ bức ảnh trắng đen trên ngôi mộ, trên ảnh là một bà lão tóc bạc, khuôn mặt hiền hậu tốt bụng.

Có thể nhận thấy, trước đây bà là một người rất đáng quý.

Trương Uyển Du đặt một bó hoa cẩm chướng lên ngôi mộ.

Hứa Đạt nhìn bia mộ, anh quỳ xuống trước ngôi mộ với đôi mắt nhỏ hoe.

"Bà nội, xin lỗi bà cháu trai Hứa Đạt của bà quay lại tìm bà đây, đều là do cháu không tốt, cháu hại bà mất sớm như vậy, cháu ở đây, cúi đầu tạ tội mong bà tha lỗi"

Hứa Đạt liên tục cúi dập đầu vào ngôi mộ bà nội.

"Bà nội, chào bà, cháu tên là Trương Uyển Du.."

Trương Uyển Du nhìn ngôi mộ: "Cháu là chị gái của Hứa Đạt, cảm ơn bà đã nuôi nấng nó suốt mười tám năm kể từ khi nó rời khỏi nhà, cháu ở đây, cúi lạy bà ba lạy!"

Nói xong, Trương Uyển Du quỳ xuống bên cạnh Hứa Đạt, cúi dập đầu lạy ba lần.

Hứa Đạt nhìn Trương Uyển Du bằng ánh mắt kỳ quái.

"Trương Angel, cô vừa nói..."

Trương Uyển Du không nhanh không chậm út mặt dây chuyền khác trên cổ mình ra.

Nó hoàn toàn giống với mặt dây chuyền của Hứa Đạt nhưng họa tiết và hoa văn ngược lại.

Hứa Đạt trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trong tay Trương Uyển Du: "Sao cô lại có nửa còn lại, cô...

rốt cuộc thì cô là ai?"

Trương Uyển Du đỡ Hứa Đạt đứng dậy, nghiêm túc nhìn anh.

"Hứa Đạt, tên thật của em là Lý Hạo Văn, chị tên là Lý Huyển Uyển, em là em trai của chị, chúng ta...

Là chị em cùng cha cùng mẹ, chị chính là chị ruột của em!"

Trương Uyển Du chậm rãi giải thích.

Lời nói của Trương Uyển Du, giống như một tia sét lóe lên trong đầu Hứa Đạt.

Trong một ngôi nhà rộng lớn, một cô bé kéo anh đi lên xích đu rồi cùng nhau đánh đu.

Một người phụ nữ trẻ tuổi lấy ra hai mặt dây chuyền, một nửa đưa cho anh nửa còn lại đưa cho một cô bé nói: "Hai chị em con mỗi người một nửa, sau này, nếu như hai người các con có chia xa thì vẫn có thể tìm được nhau nhờ mặt dây chuyền này!"

Hứa Đạt kinh ngạc nhìn Trương Uyển Du trước mặt, cổ họng khô khốc, khó khăn lắm mới có thể tìm lại giọng nói của chính mình, nước mắt lăn dài từ sâu bên trong đôi mắt đỏ hoe.

"Chị...

Chị thật sự là chị gái của em sao? Chị gái ruột của em?"

Giọng anh run lên vì phấn khích.

Anh vẫn luôn nghĩ rằng mình là một đứa trẻ mồ côi, anh không hề có người thân nào trên thế giới này, anh nghĩ rằng, cả đời này anh sẽ mãi mãi cô độc đến già.

Không ngờ rằng, anh còn có một người thân trên đời, chị gái của anh...

Vân còn sống.

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn anh, gật đầu thật mạnh, đáy mắt cô cũng đã đỏ ửng, cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

"Không sai, chị chính là chị gái của em.

Chị gái ruột của em!"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trương Uyển Du, Hứa Đạt lại không khỏi kích động, lao vào vòng tay Trương Uyển Du.

"Em vẫn luôn nghĩ rằng mình đã không còn người thân nào trên đời, chị gái!"

Hứa Đạt khóc như một đứa trẻ trong vòng tay Trương Uyển Du Trương Uyển Du không khỏi rơi nước mắt.

Cô ôm chặt người em trai đã mất tích quá lâu trong vòng tay mình: "Là do chị không tốt, chị không tìm thấy em sớm hơn, là do chị không tốt, chị xin lỗi em"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT