Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hứa Đạt bên cạnh cau mày nhìn Ân Hàn Tín, sau đó kéo Trương Uyển Du sang một bên.

"Em làm gì thế?"

Trương Uyển Du nheo mắt nhìn anh.

"Chị!"

Một tiếng chị, khiến cho đáy lòng Trương Uyển Du mềm nhũng.

Nhìn người con trai cao lớn trước mặt mình, Trương Uyển Du có cảm giác muốn ngã lăn xuống đất, người em trai mà cô vẫn luôn tìm kiếm đã tìm ra rồi, hơn nữa...

Lại còn tứ chi vững vàng đứng trước mặt cô, cô cảm thấy biết ơn trời đất, biết ơn ân trên và xã hội rất nhiều.

"Sao thế?"

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn anh.

Hứa Đạt thận trọng nhìn sang Ân Hàn Tín.

"Chị, người đàn ông đó, rốt cuộc thân phận của anh ta như thế nào? Em vừa nhìn anh ta đã thấy thân phận của anh ta nhất định rất phi thường, anh ta không phải người bình thường đúng không?"

Hứa Đạt hỏi.

"À, ừm, em đã bao giờ nghe đến tập đoàn Ân Thị chưa?"

"Đương nhiên là biết rồi, tập đoàn Ân Thị là một trong số những tập đoàn đa quốc gia tốt nhất ở Hải Thành và trên toàn quốc gia, sao em có thể không biết được!"

Đầu óc Hứa Đạt nhanh chóng sắc bén trở lại.

Tập đoàn Ân Thị...

Ân..

Ân Hàn Tín họ Ân.

Hứa Đạt buộc miệng hỏi: "Không phải anh là một người họ hàng xa nào đó của tập đoàn Ân thị đó chứ?"

Trương Uyển Du khẽ ho: "Em lại đoán mò à?"

"Không thể là họ hàng gần sao? Em nhớ chủ tịch tập đoàn Ân thị bây giờ cũng chỉ mới ba mươi mấy tuổi mà thôi, không thế nào lại có con lớn như vậy được, anh ta..."

Hứa Đạt liếc nhìn Ân Hàn Tín, có lẽ cũng tầm độ ba mươi mấy tuổi, lẽ nào...

Thấy Hứa Đạt dần dần lộ ra vẻ mặt khó tin, Trương Uyển Du lập tức nói cho anh biết sự thật: "Đúng rồi, chính là như em đang nghĩ đó, anh ấy chính là chủ tịch của tập đoàn Ân thị, Ân Hàn Tín"

Hứa Đạt: ".."

Biểu cảm của Hứa Đạt lại càng khó hình dung hơn.

Trương Uyển Du lườm Hứa Đạt: "Biểu cảm của em thế này là sao? Sao thế?"

Vẻ mặt Hứa Đạt có chút khó nói, sau đó anh ngượng ngùng hạ giọng hỏi: "Chị, em hỏi câu này, chị nhất định sẽ tức giận nhưng mà, em là em trai ruột của chị, em có quyền biết được sự thật..."

"Có thắc mắc gì cứ hỏi"

"Chị bảo em hỏi thì em sẽ hỏi!"

Hứa Đạt nghiến răng nghiến lợi: "Có phải chị là tình nhân của Ân Hàn Tín không?"

Trương Uyển Du: ".."

Trương Uyển Du gần như muốn phun một ngụm nước vào mặt Hứa Đạt, khi cô nuốt xuống liền bị sặc phải ho hai lần, cô ho đến độ hai má đỏ bừng, sau đó tức giận lườm Hứa Đạt.

Hứa Đạt vô tội nói: "Vừa nấy chị bảo là em cứ hỏi tự nhiên"

Chị bảo em hỏi, nhưng chị có bảo em hỏi cái câu điên khùng như vậy không? Trương Uyển Du hít một hơi thả lõng, sau đó khoác tay lên vai Hứa Đạt: "Chị nói này.

Em thấy, chị gái của em có thể làm người tình của người khác sao?"

Sau khi Hứa Đạt cẩn thân quan sát Trương Uyển Du thì mới lắc đầu.

Trương Uyển Du thở dài một hơi: "Vậy không phải là xong rồi à?"

"Nhưng mà, Ân Hàn Tín sao có thể nhìn trúng chị được?"

Trương Uyển Du: ".."

Có loại đem xăng đốt nhà mình như vậy sao? "Chị thì thế nào? Chị gái của em muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn dung mạo có dung mạo, có thể tự mình kiếm ra tiền, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, bắt được lưu manh, điều kiện của chị không tốt sao?"

"Điều kiện không phải không tốt, nhưng mà, anh ta là Ân Hàn Tín đấy"

Hứa Đạt vẫn có chút không dám tin vào tai mình, một người ở địa vị cao như Ân Hàn Tín, không phải nên tìm một tiểu thư đài cát ở hào môn hay sao? Sau hai ngày thân thiết với nhau, Hứa Đạt biết, Trương Uyển Du vẫn luôn một thân một mình, nhớ ra, bố mẹ của bọn họ đã sớm qua đời rồi.

Nhà họ Ân sẽ chấp nhận một đứa trẻ mồ côi có lai lịch như vậy sao? "Không phải là xu hướng tính dục của Ân Hàn Tín có vấn đề, cố ý tìm chị để che đậy đó chứ?"

Hứa Đạt mạnh dạn hỏi.

Vừa hỏi xong đã bị Trương Uyển Du vỗ ""bốp"

vào đầu.

"Đau, chị, em là em trai của chị đó, chị không thể nhẹ tay chút sao, đau quái"

Hứa Đạt đau đớn ôm lấy đầu mình.

Chị gái mình đúng là không biết thương hại em trai chút nào.

Ít nhất thì hai người bọn họ chỉ vừa mới đoàn tụ với nhau đây, vân còn chưa tình cảm thắm thiết xong đã bắt đầu bắt nạt anh.

"Em cũng biết em là em của chị sao, nếu như em không phải là em của chị thì chị đã đánh chết em rồi!"

Trương Uyển Du tức giận lườm anh.

"Em vẫn nghi ngờ không biết em có thật là em trai của chị hay không, chị, hay là, chúng ta đi làm kiểm tra xét nghiệm đi?"

Hứa Đạt chân thành hỏi.

Trương Uyển Du: ".."

"Chị không có đứa em như eml"

Nói xong, Trương Uyển Du xoay người rời đi.

Hứa Đạt vội kéo cánh tay Trương Uyển Du: "Chị, chị, chị đừng giận mà, em chỉ đùa với chị thôi"

"Sau này đừng nói xằng bậy nữa!"

"Dạ, em biết rồi!"

Nói xong, Hứa Đạt ngoan ngoãn đứng sau lưng Trương Uyển Du.

Khi Trương Uyển Du bước đến trước mặt Ân Hàn Tín, Ân Hàn Tín hơi mỉm cười nhìn hai người bọn họ: "Nói chuyện xong rồi?"

Trương Uyển Du mỉm cười gật đầu: "Vâng, xong rồi, chúng ta đi thôi, đi ăn trưa."

"Được"

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Hứa Đạt vẫn luôn dùng ánh mắt đề phòng nhìn Ân Hàn Tín.

Mãi cho đến khi đến nhà hàng, Hứa Đạt thỉnh thoảng vẫn nhìn Ân Hàn Tín, trong ánh mắt mang theo ý chất vấn.Trong bữa ăn, Trương Uyển Du đột nhiên đứng dậy: "Em đi nhà vệ sinh!"

Trương Uyển Du đi ra khỏi cửa rồi, trong phòng bao chỉ còn lại mỗi hai người Ân Hàn Tín và Hứa Đạt, không khí không khỏi có hơi ngượng ngùng.

Trước đó, Trương Uyển Du và Hứa Đạt không nhận ra nhau, Hứa Đạt chỉ xem Ân Hàn Tín là một người lạ mặt, sau khi vụ án kết thúc thì không gặp nhau nữa, nên thậm chí không để ý đến anh.

Nhưng bây giờ thì khác.

Anh và Trương Uyển Du đã nhận ra nhau, Ân Hàn Tín rất khả năng sẽ trở thành anh rễ của anh.

Sau này cúi đầu ngẩng đầu đều phải gặp.

Ân Hàn Tín mỉm cười nhìn Hứa Đạt.

"Cậu có gì muốn nói với tôi sao?"

Hứa Đạt đột ngột ngẩng đầu lên, suýt nữa bị sặc một ngụm cơm.

Ân Hàn Tín, chủ tịch tập đoàn Ân thị đang nói chuyện với anh.

Sau khi nuốt cơm vào miệng, mới ngại ngùng nhìn Ân Hàn Tín: "Không...

Không có gì."

"Thực sự không có gì?"

Vừa nói xong, Hứa Đạt lại nghĩ, một cơ hội tốt như thế này, nếu như bỏ qua thì thật đáng tiếc: "Thành thật mà nói thì, cũng không phải vấn đề gì to tát lắm"

"Cậu hỏi đi"

Ân Hàn Tín mỉm cười nhìn anh.

"Là anh bảo tôi hỏi đấy nhé, vậy tôi hỏi, tôi muốn hỏi anh là...

tình cảm của anh dành cho chị tôi là thế nào vậy?"

Hứa Đạt nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

Đây cũng là vấn đề quan trọng nhất.

Ân Hàn Tín mỉm cười nhếch khóe môi, thành thật trả lời ba chữ: "Tôi yêu cô ấy"

Khi Ân Hàn Tín nói ra những lời này, Hứa Đạt không ngừng mấp máy môi, sau đó trên mặt hiện vẻ chế giễu.

"Người có tiền chính là như vậy, cái gì mà yêu đi yêu lại, tất cả đều là thuận miệng nói mà thôi, ai biết tình yêu của các anh có thật sự chân thành hay không, chẳng qua cũng chỉ là lừa gạt một cô gái đơn thuần như chị tôi mà thôi!"

Ân Hàn Tín cười cười.

"Cho nên, cậu muốn tôi chứng minh thể nào?"

Con ngươi Hứa Đạt khẽ xoay chuyển, bắt đầu vui đùa: "Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần thấy người nào xuất hiện bên ngoài phòng bao, anh phải nói với họ rằng anh yêu Trương Uyển Du! Ít nhất mười người"

Người có tiền bình thường sẽ rất giữ thể diện, nhất định sẽ không làm chuyện mất mặt như thế này.

Anh tin rằng người như Ân Hàn Tín, càng không để mất thể diện.

Sau khi trải qua chuyện của Trình Tố Nhã, anh đã nhận ra được một số điều, hạnh phúc không nhất định phải gắn liền với quyền lực.

Trong lòng anh, Trương Uyển Du đã là người thân duy nhất của anh rồi, anh không muốn hạnh phúc của Trương Uyển Du phải chôn vùi vào tay một tên công tử, anh sợ Trương Uyển Du chỉ là một món đồ chơi của Ân Hàn Tín, sau này Trương Uyển Du nhất định sẽ rất đau lòng.

Nếu như có thể kịp thời ngăn chặn thì sau này cô sẽ đỡ phiền muộn hơn một chút.

Chỉ cần Ân Hàn Tín không muốn làm chuyện này là đã có thể chứng minh anh ta dường như không thích chị mình, nếu như vậy thì người đàn ông này không xứng đáng được chị gái anh yêu thương.

Sau khi Hứa Đạt nói xong, Ân Hàn Tín ngồi phía đối diện buông đũa trả lời một cách dễ dàng: "Được!"

Hứa Đạt: ".."

Cằm của anh như thể suýt rơi xuống đất.

Cái gì? Anh ta đồng ý rồi sao? Hứa Đạt thu lại biểu cảm vừa rồi của mình, khẽ ho nói: "Hứa và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nói miệng thì ai chả nói được!"

Lúc Ân Hàn Tín nói với Hứa Đạt những lời này, thì anh đã đứng dậy rồi, mở cửa đi ra khỏi phòng bao.

Một người phục vụ tình cờ đi ngang qua phòng bao, Ân Hàn Tín ngay lập tức ngăn anh ta lại.

Đối phương đột nhiên bị chặn đường, sửng sốt hỏi.

"Quý khách, có chuyện gì vậy ạ?"

Ân Hàn Tín nhàn nhạt đáp: "Tôi yêu Trương Uyển Du"

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT