Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ân lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, bà nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Sau khi nói xong, Trịnh Minh An lúng túng đứng yên ở chỗ cũ."

Ân Hàn Tín liếc mắt nhìn ông rồi nói: "Ông đi được rồi."

"Vâng, Ân tổng."

Trịnh Minh An và các trợ lý của ông ấy đều đi hết, chỉ còn Ân Hàn Tín và Ân lão phu nhân ở trong phòng bệnh với Trương Uyển Du.

"Bà nội, ở đây có cháu rồi, bà vê nhà nghỉ ngơi trước đi!"

Ân lão phu nhân cau mày nói: "Không được, ngày mai cháu còn phải tới công ty họp, tối nay phải nghỉ ngơi cho tốt, cháu về nhà nghỉ ngơi đi, bà ở đây với Lạc Lạc là được rồi "

"Bà nội!"

Ân Hàn Tín nhỏ giọng nói: "Một mình cháu không đủ sức để chăm sóc cho cả hai người bệnh."

Ấn lão phu nhân: "..."

Nghĩ tới sức khỏe của bản thân, Ân lão phu nhân đành phải đồng ý.

"Thôi được rồi, nhưng tối nay cháu cũng phải nghỉ ngơi một chút, sáng mai bà sẽ qua sớm."

"Vâng!"...

Sau khi Ân lão phu nhân đi, điện thoại Trương Uyển Du đổ chuông.

Ân Hàn Tín nhìn tên hiện trên màn hình, là Nhiếp Tương Tư.

Hình như là cô gái cùng Trương Uyển Du uống rượu đêm đó, có lẽ quan hệ của cô ấy và Trương Uyển Du cũng tốt.

Vì sợ cô ấy lo lắng cho Trương Uyển Du nên Ân Hàn Tín nhấc máy.

Ân Hàn Tín còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng hét của Nhiếp Tương Tư ở đầu dây bên kia: "Lạc Lạc, mau nói cho tớ nghe, hôm nay cậu tới nhà họ Ân đã thu phục được Ân Hàn Tín chưa?"

Ân Hàn Tín: "..."

Không thấy Trương Uyển Du nói gì nên Nhiếp Tương Tư lại tuôn ra một tràng: "Tớ nói cho cậu nghe, đối với người đàn ông như Ân Hàn Tín, cậu đã làm thì phải làm tới cùng, cậu bỏ thuốc vào thức ăn hoặc trà của anh ấy, để gạo nấu thành cơm, cậu làm vậy chắc chắn sẽ thu phục được anh ấy."

Ân Hàn Tín: "..."

Nhiếp Tương Tư mất kiên nhẫn thúc giục: "Lạc Lạc, rốt cuộc cậu có nghe thấy tớ nói gì không?"

Ân Hàn Tín nhẹ nhàng nói: "Cô Nhiếp, tôi là Ân Hàn Tín."

Nhiếp Tương Tư: "..."

Sáu giờ sáng ngày hôm sau.

Ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua khe hở của màn cửa vào trong phòng bệnh, hắt xuống bên gối của Trương Uyển Du.

Một tia nắng chiếu vào trên bờ mi dài cong vút của Trương Uyển Du, giống như phủ lên lông mi thật dài của cô một tầng ánh sáng, sáng ngời đến mức hơi chói mắt.

Trương Uyển Du đang lạc trong màn sương mù dày đặc, dường như đã thấy được ánh rạng đông, ra sức đi về phía ánh sáng kia.

Lông mi nhiễm ánh sáng nhẹ run rẩy, mí mắt chậm rãi mở ra, lộ ra đôi mắt đen nhánh, trong ánh mắt cô toát ra vẻ mỏi mệt cùng nhập nhèm, lại óng ánh như "như thực như mơ".

Lọt vào trong tâm mắt là trần nhà màu trảng, chóp mũi còn ngửi thấy mùi nước khử trùng chuyên thuộc về bệnh viện.

Cô hơi hơi nghiêng đầu, bên gối cũng hoàn toàn là màu trắng xóa.

Hiện tại cô đang trong phòng bệnh của bệnh viện.

Đã lâu lắm rồi cô chưa vào bệnh viện.

Trong phòng bệnh im ắng, chỉ có tiếng vang tích tắc của máy móc ở bên cạnh.

Trương Uyển Du chỉ nhớ rõ, mình vốn đang ở Ấn gia cùng Ân lão phu nhân tản bộ, sau đó, cô cảm thấy bụng thật sự đau ghê gớm, cuối cùng, cô liên mất đi ý thức.

Hiện tại cảm giác quặn đau trong dạ dày đã biến mất, chẳng qua là đầu vẫn còn hơi mê man.

Cô rên khẽ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng day day trán.

Lúc này, trong phòng bệnh yên tính, đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp: "Tỉnh rôi?"

Thanh âm này tựa như một trận tiếng sấm vang lên trong đầu Trương Uyển Du.

Trong phòng bệnh của cô còn có người khác, là một người đàn ông, hơn nữa...

Giọng của người này, hình như nghe giống Ân Hàn Tín? Cô quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên trong một góc của phòng bệnh, trên ghế sa lon, cô thấy một bóng người đang ngồi ở nơi đó, bởi vì chỗ hắn ngồi khuất bóng, Trương Uyển Du cũng thấy không rõ mặt của hắn.

"Ân tổng?"

Trương Uyển Du khàn giọng hỏi.

"Ừ.

Là tôi."

Ân Hàn Tín từ trên ghế sa lon đứng dậy, đi đến cạnh giường Trương Uyển Du, đưa tay lên trán Trương Uyển Du sờ soạng một hồi.

"Đã đỡ sốt rồi, bây giờ cô cảm thấy còn chỗ nào không thoải mái không?"

Ân Hàn Tín hỏi.

Ân Hàn Tín quan tâm mình, khiến Trương Uyển Du có chút thụ sủng nhược kinh*.

* được quan tâm mà lo sợ Cô liên tục lắc đầu: "Không có không có, bây giờ tôi thấy rất tốt, không có bất kỳ điều gì không thoải mái cả.

Ân Hàn Tín "Ừ"

một tiếng.

Trương Uyển Du lo lắng hỏi: "Bà nội thế nào rồi? Hôm qua tôi bị vậy có khiến bà sợ hay không?"

"Đúng là đã bị dọa, nhưng mà, sau khi bà nghe tin cô không có việc gì, đã yên tâm rồi, vậy nên Trương tiểu thư cũng yên tâm đi."

"Vậy là tốt rồi!"

Trương Uyển Du nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần Ân lão phu nhân không có việc gì thì tốt.

Sau khi Trương Uyển Du nói xong, Ân Hàn Tín liền không nói gì thêm, thân hình cao lớn đứng lặng bên giường Trương Uyển Du, hai mắt mang theo áp lực nhìn chằm chằm mặt Trương Uyển Du.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, lại thêm ánh mắt của Ân Hàn Tín, khiến Trương Uyển Du da đầu tê dại.

"Ân tổng, sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?"

"Cô không thể ăn cay!"

Hôm qua cô ngất xỉu, là do ăn món canh cá chua kia, Trương Uyển Du đương nhiên biết lời này của Ân Hàn Tín là có ý gì.

Cô vội vàng giải thích: "Thật ra, tôi là có thể ăn cay, cdo là hôm qua ăn hơi nhiêu, vượt quá sức chịu đựng mà thôi."

Thông minh như Ân Hàn Tín, lập tức liền đoán ra.

"Bởi vì bà nội sao?"

"Cũng không hoàn toàn là bởi vì bà!"

Trương Uyển Du giải thích: "Cũng rất lâu rồi tôi không ăn, có chút tham ăn, nhưng mà..."

Trương Uyển Du tỏ vẻ may mắn nhìn Ân Hàn Tín: "May mắn người bị bệnh là tôi."

Gương mặt tươi cười của Trương Uyển Du đánh thẳng vào đáy lòng Ân Hàn Tín.

Hai mắt của hắn sáng rực tiến sát tới mặt Trương Uyển Du, nói ra từng chữ một: "Cô và bà nội đều quan trọng như nhau!"

Trương Uyển Du:...

Đừng có quyến rũ cô nữa, nếu tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ không chống cự được mất.

Cũng may, tám giờ sáng Ân Hàn Tín còn phải đến tập đoàn Ân thị tham gia một cuộc họp, Trương Uyển Du không đơn độc cùng một chỗ với anh đợi quá lâu, lúc sau Ân lão phu nhân lại tới, mang theo bữa sáng thanh đạm cho cô, còn dẫn đến một nữ hâu chăm sóc Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du dự định đến buổi trưa sẽ xuất viện, nhưng mà, Ân lão phu nhân không cho phép, bệnh viện cũng không đồng ý để cô xuất viện, bắt cô ở thêm một ngày để quan sát bệnh tình.

Ngay khi Ân lão phu nhân đi toilet, một bóng người vội vàng chạy vào trong phòng bệnh.

Nhiếp Tương Tư vừa nhìn thấy Trương Uyển Du, liền dò xét cả người cô một lượt, chậc chậc nói: "Không nghĩ tới, cậu bị bệnh như vậy, không khiến cậu tiêu tụy, ngược lại còn đẹp hơn mấy phân rất giống Tây Thi nhat"

Trương Uyển Du liếc Nhiếp Tương Tư một cái.

"Thôi đi, cậu mới giống Tây Thi."

Lại còn so sánh cô với một người hông nhan họa thủy như vậy.

Nhiếp Tương Tư đem hoa quả trong tay đặt xuống tủ đầu giường, mắt nhìn bốn phía.

"Sao vậy, chỉ có một mình cậu?"

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT