Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Anh ta đi làm."

"Vậy là tốt rồi!"

Nhiếp Tương Tư nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực.

Trương Uyển Du híp mắt nhìn chằm chằm bộ dáng thấp thỏm không yên của Nhiếp Tương Tư: "Sao đột nhiên cậu lại làm ra vẻ mặt này? Có phải là làm việc gì trái với lương tâm không?"

Nhiếp Tương Tư cười đây mờ ám: "Kỳ thật, cũng không phải việc gì trái với lương tâm."

"Cậu đã làm gì rôi? Đúng rồi, làm sao cậu biết mình nhập viện?"

"Hì hì, không phải hôm qua cậu đến Ân gia sao, cho nên, đêm qua, mình đã gọi điện thoại cho cậu."

Nghe giọng điệu này của Nhiếp Tương Tư, trong lòng Trương Uyển Du có dự cảm không tốt.

"Sau đó thì sao?"

Nhiếp Tương Tư không dám đối diện với ánh mắt của Trương Uyển Du, đôi mắt nhìn lên trên trần nhà, nhỏ giọng mở miệng nói: "Sau đó, mình không chờ cậu mở miệng, liền há miệng hỏi cậu đã giải quyết chuyện với Ân Hàn Tín chưa, còn nói, hay cậu bỏ thuốc anh ta, gạo nấu thành cơm, đúng lúc này, Ân Hàn Tín liền nói, tôi là..."

'Ân Hàn Tín."

Trương Uyển Du: ...

Trời đất! Cô không dám tưởng tượng sau khi Ân Hàn Tín nghe nói như thế sẽ có biểu tình gì.

"Nhiếp Tương Tư, cậu, cái đô miệng rộng này!"

Trương Uyển Du muốn bắt lấy Nhiếp Tương Tư.

Đúng vào lúc này Ân lão phu nhân từ trong toilet đi ra.

Nhiếp Tương Tư lập tức đứng vững, hai tay đặt trước người, nghiêm nghiêm túc túc gật gật đầu chào Ân lão phu nhân.

"Cháu chào bà, cháu là bạn thân của Lạc Lạc."

Trương Uyển Du thu lại cảm xúc trên gương mặt, lên tiếng giới thiệu Nhiếp Tương Tư: "Bà nội, cô ấy là Nhiếp Tương Tư, bọn cháu thường gọi cô ấy là Tư Tư."

Ấn lão phu nhân ôn hòa hiền lành cười nhìn Nhiếp Tương Tư.

"Thì ra là bạn Lạc Lạc à, mau, mau ngôi xuống đi!"

"Cảm ơn bà ạ, bà cũng ngôi đi!"

Trương Uyển Du lại trừng Nhiếp Tương Tư một chút, cô lại giả bộ không nhìn thấy.

"Bà ơi, nhìn bà thật sự là trẻ tuổi nha, nhìn giống như chỉ có hơn năm mươi tuổi, bà dưỡng da như thế nào vậy ạ?"

Kỹ thuật nịnh hót của Nhiếp Tương Tư có thể nói là thượng đẳng, Ân lão phu nhân được Nhiếp Tương Tư nịnh nọt vui đến mức mặt nở hoa luôn rồi.

"Ha ha, cháu thật là biết đùa khiến bà già như ta vui vẻ, ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi."

"Bà cháu cũng hơn bảy mươi tuổi, thế nhưng, bà nhìn so với bà cháu trẻ hơn rất nhiều, bình thường bà dùng mỹ phẩm gì vậy ạ?"

Trương Uyển Du: ...

Đúng là đồ miệng lưỡi trơn tru! Ấn lão phu nhân mừng khấp khởi quan sát Nhiếp Tương Tư: "Đúng rồi, nha đầu, năm nay cháu bao nhiêu tuổi? Có bạn trai chưa?"

Nghe xong lời này của Ân lão phu nhân, lông mày Trương Uyển Du không tự chủ được nhíu một chút.

Nhiếp Tương Tư cười đáp: "Không có ạ, đến bây giờ cháu vẫn còn độc thân, năm nay 25 tuổi."

Ân lão phu nhân lôi kéo cánh tay Nhiếp Tương Tư, nhìn dáng vẻ nhu thuận động lòng người của Nhiếp Tương Tư, thật sự là càng xem càng thích.

"Vậy bà giới thiệu cho cháu một người bạn trai, có được hay không?"

"Được chứ ạ!"

Nhiếp Tương Tư luôn miệng đáp ứng.

Trong lòng Trương Uyển Du hơi hồi hộp.

Nhìn bộ dáng này của Ân lão phu nhân, khẳng định là mười phân thích Nhiếp Tương Tư, bà ấy muốn giới thiệu bạn trai cho Nhiếp Tương Tư, có thể giới thiệu ai cho Tương Tư? Trong đầu Trương Uyển Du đột nhiên hiện ra một người thân hình cao lớn.

Chẳng lẽ lại là...

Ân Hàn Tín? Không biết tại sao, Trương Uyển Du cảm giác được trong lòng mình như có vật gì đè nặng, khiến cô khó chịu không thôi.

Vê sau, Ấn lão phu nhân cùng Nhiếp Tương Tư hai người nói gì với nhau, Trương Uyển Du cũng chẳng còn tâm tư đi nghe.

Chốc lát sau, bảo vệ canh giữ ở ngoài cửa phòng bệnh cung kính kêu một tiếng.

"Cậu chủ."

Ánh mắt Trương Uyển Du theo bản năng nhìn về phía cửa chính.

Ân Hàn Tín mặc một thân tây trang từ ngoài cửa đi vào.

Hai đầu lông mày Ân Hàn Tín toát vẻ lạnh lùng, nhưng sau khi nhìn thấy người con gái trong phòng bệnh, lạnh lùng tiêu tán, đổi lại bộ dáng ôn hòa.

Hẳn trực tiếp đi về phía Trương Uyển Du.

"hôm nay cảm giác thế nào rồi?"

Trong lòng Trương Uyển Du ấm áp: "Đã đỡ hơn nhiều rồi."

Mặc dù lúc ăn gì đó trong dạ dày vẫn hơi đau nhức, nhưng đã tốt hơn nhiều.

Ân Hàn Tín gật đầu.

Trương Uyển Du: "Bây giờ tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, chiều nay làm thủ tục xuất viện giúp tôi đi!"

"Bác sĩ nói thế nào?"

thời điểm Ân Hàn Tín hỏi lời này, là nói với Ân lão phu nhân.

"Bác sĩ nói, lại ở viện quan sát một ngày!"

Ân lão phu nhân trả lời.

"Vậy thì lại ở một ngày, ngày mai thì xuất viện!"

Trương Uyển Du vội la lên: "Thể nhưng mà, buổi sáng ngày mai tôi còn có một phiên toà, chờ bác sĩ đi làm thủ tục xuất viện, sợ rằng sẽ không kịp."

"Thân thể là quan trọng nhất, ngày mai xuất viện."

Câu nói này như một mệnh lệnh, khiển người ta không dám chống lại.

Trương Uyển Du:...

Ân lão phu nhân nhẹ nhàng thuyết phục Trương Uyển Du: "Được rồi, Lạc Lạc, anh cháu đã nói như vậy, thì ngày mai cháu hãy xuất viện!"

Trương Uyển Du:...

Cô còn có thể nói cái gì? Ai, đêm qua thật không nên tham än, ăn nhiều như vậy, lân này thảm rồi, hi vọng sáng ngày mai cô không đến trễ.

Đến bữa trưa, Ân lão phu nhân đột nhiên đề nghị: "Hàn Tín, giờ cũng đã đến giờ cơm, cháu dẫn Tư Tư đi ăn cơm trưa ở gân đây đi, bà thì không đi được, khi nào hai cháu trở về, mang đồ ăn cho ta và Lạc Lạc là được rồi, đồ ăn của Lạc Lạc nhất định phải thanh đạm dễ tiêu hóa."

"Được!"

Ân Hàn Tín đứng dậy.

Nhiếp Tương Tư mỉm cười phất phất tay với Trương Uyển Du: "Lạc Lạc, mình đi ăn cơm trước đây nha!"

Nhiếp Tương Tư đi ra ngoài trước, Ân Hàn Tín đi theo phía sau cô ấy.

Trước khi Ân Hàn Tín đi ra ngoài, Ân lão phu nhân kéo lại Ân Hàn Tín, ở bên tai Ân Hàn Tín nói một câu gì đó, nhưng Ân Hàn Tín nhíu mày một cái, lại hướng về phía Trương Uyển Du nhìn một chút, sau đó mới quay người rời đi.

Trương Uyển Du:...

Trương Uyển Du cảm giác tảng đá lớn đặt ở trong lòng nặng hơn mấy phân, khiến cô cảm thấy như bị đè ép, còn có chút rầu rĩ.

Ngay cả khi cô cùng Ân lão phu nhân nói chuyện, Trương Uyển Du cũng là không yên lòng.

Một giờ sau, hai người Ân Hàn Tín và Nhiếp Tương Tư trở về, Ân Hàn Tín mang theo hai phần cơm, một phần cho Ấn lão phu nhân, một phần cho Trương Uyển Du.

Ân Hàn Tín tự mình lắp bàn ăn cho Trương Uyển Du, đem đồ ăn đã chuẩn bị từng thứ một đưa tới trước mặt Trương Uyển Du.

Ấn lão phu nhân đói bụng, cầm lấy đũa liền bắt đầu ăn.

Mà Ân Hàn Tín dọn xong đồ ăn cho Trương Uyển Du, liên ngồi ở trên ghế sa lon.

Nhiếp Tương Tư cười nhẹ nhàng quan sát Ân Hàn Tín.

"Ân tổng, chúng ta đã giao hẹn, ngài sẽ tiếp nhận phỏng vấn của toà báo chúng tôi, hai ngày nữa tôi sẽ gọi điện thông báo với ngài."

"Được!"

Ân Hàn Tín không cự tuyệt.

Nghe hai người nói chuyện, dường như hai người họ ở chung rất hòa hợp, Trương Uyển Du ăn đồ ăn, lại như là nhai sáp nến.

Cô vô cùng muốn biết Ân Hàn Tín và Nhiếp Tương Tư trong lúc đi ăn cơm, hai người họ đã nói gì với nhau.

Hai người bọn họ...

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT