Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thanh âm của Ân Hàn Tín vang lên trong phòng bệnh.

"Lạc Lạc, sao cô lại không ăn? Là đồ ăn không thể ăn sao?"

Trương Uyển Du bỗng dưng hoàn hồn.

Cô vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải."

Con ngươi Ân Hàn Tín hơi nheo lại.

Ân lão phu nhân có thói quen ngủ trưa, sau bữa trưa, nữ hầu cùng Ấn lão phu nhân trở về Ân trạch.

Nhiếp Tương Tư cũng bị toà báo gọi điện mà phải rời đi.

Chờ sau khi hai người kia đi, Ân Hàn Tín nhận được điện thoại của công ty, cũng đi ra ngoài nghe điện thoại, để lại một mình Trương Uyển Du trong phòng bệnh.

Trương Uyển Du trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng mà, cô lại không biết rốt cuộc mình khó chịu ở chỗ nào.

Lúc này, điện thoại di động của Trương Uyển Du vang lên.

Nhìn thoáng qua người liên hệ hiển thị trên màn hình điện thoại di động, trong nháy mắt Trương Uyển Du lại không nghĩ nghe máy, thế nhưng, sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định bắt máy.

"A lô~."

"A lô, Lạc Lạc à, trong phòng bệnh của cậu, có phải là chỉ có một mình cậu không?"

trong giọng nói của Nhiếp Tương Tư ẩn chứa sự cảnh giác.

Trong lòng Trương Uyển Du trầm xuống.

Nhiếp Tương Tư phòng bị Ân Hàn Tín như thế này, có phải là...

Cô ấy đối với Ân Hàn Tín...

Thế nhưng, Nhiếp Tương Tư là bạn tốt của mình, là chị em tốt, nếu cô ấy có thể cùng Ân Hàn Tín thành một đôi, cô nên chúc phúc mới phải.

"Chỉ có một mình mình trong phòng bệnh."

"Vậy là tốt rồi!"

Nhiếp Tương Tư thở phào nhẹ nhõm.

Trương Uyển Du nắm chặt điện thoại trong tay: "Cậu gọi điện thoại tới, là có chuyện gì phải không?"

"Đúng nha, nhưng mà, trước hết mình phải nói một tiếng thật xin lỗi với cậu."

"Cậu làm gì mà phải xin lỗi mình?"

"Chuyện là, buổi trưa hôm nay mình và Ân Hàn Tín cùng đi ăn với nhau, anh ta thật sự là vô cùng đáng sợ, hản lấy chuyện tòa soạn báo của mình đóng cửa ra để uy hiếp mình, bắt mình nói cho hắn biết sở thích của cậu, còn có chuyện quá khứ của cậu nữa!"

Trương Uyển Du: ...

"Cậu nói với hắn những gì rồi?"

Trương Uyển Du không yên lòng dò hỏi.

"Ách, cái gì mình cũng đều nói cho hắn biết, còn nữa, chuyện trước kia giữa cậu với Hạ Thừa Luân, mình cũng nói với hắn rồi."

Trương Uyển Du:...

"Chuyện kia...

Cậu cũng nói sao?"

Trương Uyển Du thận trọng hỏi.

Nhiếp Tương Tư biết chuyện Trương Uyển Du nói là chuyện gì.

"Cậu yên tâm đi, chuyện kia mình không nói cho anh ta biết."

Không đợi Trương Uyển Du nói thêm gì, Nhiếp Tương Tư liên cười hi hi nói: "Chuyện đó, mình đều đã thông báo tường tận cho cậu rồi, vậy nên, cậu cũng đừng có mắng minh, mình phải trở về chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn Ân Hàn Tín đây."

Trương Uyển Du: ...

Nhiếp Tương Tư, đồ bán bạn cầu vinh! Nhưng, không biết vì sao, sau khi nghe Nhiếp Tương Tư nói xong câu đó, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng Trương Uyển Du đột nhiên biến mất, trong lòng trở nên thật nhẹ nhõm.

Con người trong tình huống tinh thân thả lỏng, là thời điểm dễ dàng mệt mỏi nhất.

Dưới sự khống chế của cơn buồn ngủ, Trương Uyển Du nhắm mắt lại chợp mắt, chuẩn bị ngủ một giấc.

Lúc này, Ân Hàn Tín đã nói chuyện điện thoại xong từ bên ngoài đi vào, liên nhìn thấy bộ dạng Trương Uyển Du khép mắt chuẩn bị ngủ.

Bởi vì Nhiếp Tương Tư gọi điện thoại nói hết mọi chuyện cho mình, nhất thời Trương Uyển Du không biết phải đối mặt với Ân Hàn Tín ra sao, cho nên, thời điểm nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, theo bản năng cô vẫn bảo trì tư thế 'ngủ' không hê động đậy.

Sau khi hai mắt nhắm nghiền, thính giác và các giác quan khác của Trương Uyển Du càng thêm minh mẫn.

Cô nghe được tiếng bước chân từng bước từng bước đi đến bên cạnh giường bệnh của mình, còn có thể cảm giác được Ân Hàn Tín đang nhìn mình, bởi vì ánh mắt kia quá mức sắc bén, khiến cô không cách nào bỏ qua.

Bàn tay đang đặt dưới chăn vô ý thức nắm chặt thêm mấy phần.

Ngay sau đó, Trương Uyển Du cảm giác được có gió phất qua gương mặt của mình, lông tơ trên mặt cô bị quét qua, có chút ngứa.

Trương Uyển Du chịu đựng không được lấy tay gãi.

Một giây sau, cô kịp thời phản ứng, cửa sổ phòng cô đều đã đóng lại, lấy đâu ra gió? Ngay sau đó, cô liền ngửi được một mùi hương vô cùng đặc biệt, đây là mùi hương trên người Ân Hàn Tín.

Ân Hàn Tín...

Anh đang làm cái gì? Cô cảm giác được mùi hương phảng phất trên mặt càng ngày càng nồng hơn, có nghĩa là mặt của anh cách mặt cô càng ngày càng gần.

Hai tay của cô lại càng nắm chặt, phía sau lưng cứng ngắc, hơi thở cũng không tự chủ được mà ngừng lại.

Hơi thở kia đã cách cô rất gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, khiến Trương Uyển Du cảm giác nếu lại thêm gân một tấc, mũi của hắn nhất định sẽ cùng chóp mũi của cô kê sát.

Ngay tại thời điểm trái tim Trương Uyển Du cơ hồ muốn nhảy ra cổ họng, hơi thở trên mặt bỗng nhiên biến mất.

Vài giây đồng hồ sau, có thanh âm của người khác vang lên trong phòng bệnh.

"Ân tiên sinh, theo thường lệ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, tôi có thể đo nhiệt độ cơ thể cho vị bệnh nhân này không?"

Ân Hàn Tín "Được."

một tiếng, sau đó lui về sau một bước, nhường vị trí cho y tá vừa mới đến.

Nhiệt kế đo tai ở trong tai Trương Uyển Du để một lúc, sau khi nghe thấy một tiếng 'Đinh,, y tá đem nhiệt kế thu hồi.

"36 độ 7, nhiệt độ cơ thể bình thường."

Dứt lời, ghi chép xong xuôi y tá liên đi ra.

Chờ y tá rời đi, Trương Uyển Du giả bộ bị quấy rây không thoải mái, sau khi trở mình, ngủ tiếp, quay lưng về phía Ân Hàn Tín.

Vê sau, Ân Hàn Tín liền ngồi ở trên ghế sa lon gõ chữ vào laptop, không tiếp tục làm gì Trương Uyển Du, nhưng trong đầu Trương Uyển Du hiện lên một suy nghĩ vô cùng rõ ràng.

Vừa rồi Ân Hàn Tín...

Là muốn hôn cô.

Thế nhưng, bởi vì y tá đến, làm gián đoạn hành vi của anh.

Bởi vì Trương Uyển Du uống thuốc mà cơ thể mệt rã rời, chỉ chốc lát sau liên thật sự ngủ thiếp đi.

Chờ Trương Uyển Du lại lần nữa tỉnh dậy, đã là ba giờ chiều.

Ân Hàn Tín đã không còn ở bên cạnh.

Cô nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy trên gối đặt một tờ giấy.

Chữ viết bên trên là của Ân Hàn Tín.

"Công ty xảy ra chút việc, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Anh không có ở đây cũng tốt.

Điện thoại di động của cô vang lên.

Dãy số hiển thị trên điện thoại là số một số lạ.

Trương Uyển Du nhíu mày nhận điện thoại: "A lô?"

"Xin chào, là Angel Trương phải không?"

Đối phương là một giọng nam.

"Là tôi, xin hỏi anh là ai?"

Đối phương tự giới thiệu bản thân, nói: "Angel Trương, tôi là luật sư chịu trách nhiệm của cô Hàn Phương Hoa, Phùng Đại Trạng."

Hàn Phương Hoa quả nhiên ngồi không yên.

Trương Uyển Du nhếch môi mỉm cười: "Thì ra là luật sư Phùng, xin chào, không biết luật sư Phùng tìm tôi có chuyện gì không?"

"Angel Trương, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không?"

"Đương nhiên có thể!"

Trương Uyển Du vui vẻ đáp ứng.

Trương Uyển Du lập tức thay quần áo rời khỏi phòng bệnh, sau khi ra khỏi bệnh viện, Trương Uyển Du liên vội vàng đón xe đi đến địa chỉ đã hẹn trước với Phùng Đại Trạng.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT