Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phùng Đại Trạng là một người đàn ông trung niên gân năm mươi tuổi, đeo một cặp kính mắt gọng vàng, ẩn sau cặp kính là một đôi mắt nhỏ bé mà tinh ranh.

Vừa nhìn thấy Trương Uyển Du xuất hiện, Phùng Đại Trạng liên mỉm cười đứng lên, lịch sự kéo ghế ra giúp Trương Uyển Du.

"Angel Trương, mời ngôi!"

"Cảm ơn!"

Đợi Trương Uyển Du ngồi xuống, Phùng Đại Trạng mới ngôi xuống bên cạnh cô.

Mặt Phùng Đại Trạng lộ vẻ tán thưởng đánh giá Trương Uyển Du: "Ai có thể nghĩ tới, người ở trên tòa án ăn nói khéo léo - ở ngoài Angel Trương lại là một vị mỹ nữ trẻ tuổi như vậy."

"Cảm ơn luật sư Phùng đã khen, nhiêu năm như vậy luật sư Phùng thắng kiện vô số, mới là tấm gương của chúng tôi."

Trương Uyển Du cười nói.

"Angel Trương khiêm tốn rồi, rất nhiều người trẻ tuổi giống Angel Trương sớm đã thanh xuất vu lam*, ở trên toà án, về sau chỉ sợ cũng không có vị trí cho những người già như chúng tôi nữa."

"ý chỉ người đời sau hơn người đời trước "

Luật sư Phùng nói gì vậy, Hải Thành ai không biết Phùng Đại Trạng, ngài nói như vậy, mới khiến cho tôi xấu hổ"

Ông ta cầm chiếc bình trà màu tím lên, rót hai chén trà, một chén cho mình, một chén đặt ở trước mặt Trương Uyển Du.

"Angel Trương uống thử đi, trà Long Tỉnh của quán trà này uống khá được."

Trương Uyển Du thở dài: "Chỉ sợ, tôi không có vinh hạnh này rồi."

"Vì sao?"

"Đối mặt với luật sư Phùng, áp lực của tôi cực lớn, hơn nữa, hôm qua đột nhiên bệnh viêm dạ dày của tôi tái phát, bây giờ trong dạ dày không được dễ chịu, không dám uống trà, tôi uống nước lọc là được rồi."

"Vậy Angel Trương, cô cần phải bảo vệ tốt sức khỏe của mình đó."

"Cảm ơn luật sư Phùng đã quan tâm"

Phùng Đại Trạng ánh mắt khẽ đổi.

"Kỳ thật, Angel Trương thật sự không cần phải lo lắng như vậy, chỉ cần giải quyết xong vụ án này, tự nhiên sẽ được thả lỏng."

"Đối thủ là đại luật sư Phùng đây, tôi cũng không dám phớt lờ."

Trương Uyển Du mỉm cười uống một hớp trà.

"Chúng ta làm công việc này, áp lực vẫn luôn rất lớn, chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết, nhưng mà..."

Phùng Đại Trạng thay đổi lời nói: "Bây giờ, thật ra tôi có một phương pháp có thể giúp Angel Trương nhất lao vĩnh dật**."

** làm một mẻ, khỏe suốt đời/ một lần vất vả cả đời nhàn nhã Trương Uyển Du chau lại lông mày: "A? Không biết luật sư Phùng có phương pháp gì?"

"Nếu như, Angel Trương có thể để cho thân chủ của tôi thẳng được vụ kiện lần này, thân chủ của tôi có thể cho cô số này!"

Phùng Đại Trạng lấy ra một tờ giấy đã được chuẩn bị xong từ trước, trên đó viết một dãy số, đẩy đến trước mặt Trương Uyển Du.

Tám mươi vạn, ha ha, thật sự là một con số nhỏ không nhỏ đâu.

"A? Ý của luật sư Phùng đây là, muốn mua chuộc tôi, để tôi thua vụ kiện lần này?"

Trương Uyển Du giống như cười như không hỏi một câu.

Sắc mặt Phùng Đại Trạng không đổi, bình tĩnh giải thích: 'Angel Trương không nên nói khó nghe như vậy, trong hôn nhân, từ trước đến nay phụ nữ luôn đứng ở thế yếu, cùng là phụ nữ tội gì phải làm khó nhau?"

Trương Uyển Du ngây thơ chớp chớp mắt.

"Luật sư Phùng, tôi học pháp luật, chính là vì công lý, cũng không phải chỉ vì đồng tình."

Trên mặt Phùng Đại Trạng nở một nụ cười.

"Angel Trương quả nhiên chính trực."

Phùng Đại Trạng mỉm cười nhìn Trương Uyển Du: "Đã như vậy, lời ngày hôm nay, Angel Trương cứ coi như chưa từng nghe qua."

"Được thôi."

Hai người Phùng Đại Trạng và Trương Uyển Du rời khỏi quán trà trong vui vẻ.

Trước lúc rời đi, ánh mắt Trương Uyển Du lặng lẽ nhìn về một hướng nào đó trong bóng tối, đúng lúc bắt gặp một điểm sáng phản chiếu của máy quay phim.

Ha ha, dám giở thủ đoạn với cô, vậy cô cũng chỉ còn cách chơi với họ đến cùng thôi.

Phùng Đại Trạng lập tức lái xe rời đi, Trương Uyển Du đứng ở ven đường bắt xe về bệnh viện.

Mới trở lại bệnh viện, Trương Uyển Du liên thấy cả đám bác sĩ cùng các y tá đứng ở tầng lầu phòng bệnh của cô đều lộ vẻ lo lắng bất an..

Vừa nhìn thấy Trương Uyển Du xuất hiện, một y tá cao hứng chạy đi: "Bệnh nhân trở về, bệnh nhân trở về rồi!"

Trương Uyển Du:...

Tình huống trước mắt là như thế nào? Sao mà thấy cô trở về, y tá kia lại biểu hiện kích động như vậy? Y tá kia lôi kéo cánh tay Trương Uyển Du : "Bệnh nhân, bệnh viện không cho phép bệnh nhân rời khỏi bệnh viện, sao cô có thể tùy tiện rời đi chứ?"

Đối mặt với sự chất vấn của y tá, Trương Uyển Du có chút xấu hổ.

"À, tôi có chuyện quan trọng, cần ra ngoài, cho nên..."

"Thế nhưng, sao cô có thể tắt máy?"

Y tá lại một lần nữa chất vấn.

Cô không có tắt máy nha, chẳng qua là lúc gặp Phùng Đại Trạng, để di động ở chế độ rung thôi.

"Tôi không tắt máy!"

Trương Uyển Du lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một cái, nhưng điện thoại không có phản ứng.

Trương Uyển Du: ...

Trương Uyển Du xấu hổ giải thích: "Ay da, điện thoại di động của tôi hình như hết pin, nên tự động tắt máy."

Y tá nhìn Trương Uyển Du, mặt lộ rõ vẻ phàn nàn.

"Vị tiểu thư này, cô tuyệt đối không nên lại tùy tiện rời khỏi bệnh viện, về sau nếu như cô muốn đi ra ngoài, phiên cô nhất định phải nói với chúng tôi cô đi đâu, được không?"

Trương Uyển Du:...

Trương Uyển Du trở về phòng bệnh của mình, vừa thay quần áo bệnh nhân nằm xuống, ngoài cửa truyên đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, chỉ chốc lát sau, Ân Hàn Tín liền xuất hiện trong phòng bệnh của Trương Uyển Du.

Ân Hàn Tín đi vào trong phòng bệnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng, toàn thân tản mát ra khí chất lạnh lùng, trong nháy mắt nhìn thấy Trương Uyển Du, khí lạnh quanh thành lập thức tiêu tán.

"Cô đã đi đâu?"

Ân Hàn Tín hỏi.

Trương Uyển Du vội vội vàng vàng trả lời: "Ừm, vừa nãy luật sư của Hàn Phương Hoa - Phùng Đại Trạng gọi điện thoại tìm tôi có việc, tôi liền đi ra ngoài một chút, lúc tôi ra ngoài điện thoại còn mười phần trăm pin, không biết tại sao, lúc sau điện thoại không có pin, vậy nên mới tắt máy."

Nhìn dáng vẻ Trương Uyển Du không việc gì, Ân Hàn Tín đương nhiên cũng an tâm.

Sau khi nghe Trương Uyển Du giải thích, Ân Hàn Tín vẫn còn nghĩ muốn chất vấn Trương Uyển Du vì sao không để lại tin nhắn cho hắn hoặc là gọi điện thoại thông báo với hắn một tiếng.

Thế nhưng, hắn bây giờ không có tư cách cũng như thân phận để chất vấn cô.

Nếu như hắn bây giờ chất vấn cô, sẽ chỉ gia tăng gánh nặng cho cô mà thôi.

Nghe xong lời giải thích của Trương Uyển Du, Ân Hàn Tín bình tĩnh nhẹ nhàng gật đầu.

"Trở về thì tốt rồi!"

Trương Uyển Du: ...

Vì sao cô lại có cảm giác câu nói này của Ân Hàn Tín, giống như cô là người ở ngoài lêu lổng, sau khi biết quay đầu là bờ, người không gỡ bỏ hết mọi hiềm khích trước kia đối với vợ mình, chấp nhận tha thứ tất cả? Buổi chiều trước khi Ân lão phu nhân đến, trong phòng bệnh lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến — Tân Mộ Bạch.

Lúc Tân Mộ Bạch đến, Trương Uyển Du đang nằm trên giường đọc sách.

Nhìn thấy trên tay Tân Mộ Bạch đang ôm một bó hoa hồng đỏ rực.

Trương Uyển Du:...

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT