Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vì vậy, sau khi Trương Uyển Du trở về công ty, Lưu Tiết gọi Trương Uyển Du tới phòng làm việc rôi khen ngợi cô.

Sau khi Trương Uyển Du vào phòng làm việc của Lưu Tiết, đồng nghiệp trong công ty bắt đầu thảo luận.

"Lần này Angel Trương lại thắng kiện rồi, đúng là giỏi thật, mới vào công ty mà đã thắng hai vụ kiện lớn trong một tháng.

"Đúng vậy, mỗi khi người khác nghĩ rằng cô ấy sắp thua thì cô ấy lại lật ngược tình thế và giành chiến thắng."

"Quả nhiên nhân tài xuất hiện liên tục, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, những con sóng trước như chúng ra sắp chết trên bờ cát cả rồi."

"Đúng rồi, nghe nói anh thua vụ kiện lần trước rồi?"

"Đúng vậy!"

"Hình như tháng chỉ có vụ kiện của Angel Trương là thắng, đến cả vụ kiện ly hôn của luật sư Điền cũng thua mà."

Nghe đồng nghiệp nhắc tới tên mình, Điền Viên ngồi bên kia tức giận nghiến răng.

Đáng ghét thật, mỗi lần Trương Uyển Du thẳng kiện là cô bị đem ra so sánh, Trương Uyển Du đáng ghét.

Vận may của cô ta cũng tốt quá rồi, lần nào cũng thắng kiện., "

Sau khi Trương Uyển Du đi ra, Tô Mỹ Mỹ tới trước mặt Điền Viên nói: "Luật sư Điền, Lưu tổng nói cô tới văn phòng gặp ông ấy."

Điền Viên: "..."

Lưu Tiết gọi cô tới làm gì, trong lòng cô biết rõ.

Chắc chắn ông ta muốn chất vấn cô chuyện cô thua vụ kiện hôm qua.

Sau khi Điền Viên bước vào phòng làm việc của Lưu Tiết, lễ tân đột nhiên gọi tên Trương Uyển Du, yêu cầu cô tới quầy lễ tân vì có người tìm cô.

Lúc này Trương Uyển Du đang bàn với đồng nghiệp xem trưa nay đi ăn ở đâu.

Nghe nói lại có người tìm Trương Uyển Du, các đồng nghiệp trong công ty ai cũng thò cổ ra xem là ai tới.

Trương Uyển Du nghỉ hoặc đi tới quầy lễ tân, cô vừa đến nơi thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Là Tiểu Bình, người giúp việc của nhà họ Ân.

Những người đi theo Trương Uyển Du để xem náo nhiệt, thấy người tới là phụ nữ chứ không phải đàn ông thì hơi thất vọng.

Vừa thấy Trương Uyển Du đến, Tiểu Bình kính cẩn cúi đầu chào cô.

"Cô Trương."

"Tiểu Bình, sao cô lại tới đây?"

Tiểu Bình cười giơ hộp cơm trong tay lên nói: "Đây là đồ ăn Ân lão phu nhân bảo tôi mang tới cho cô"

"Còn nữa..."

Tiểu Bình lại quơ quơ cốc giữ nhiệt trong tay nói: "Đây là cháo kê cậu chủ đặc biệt dặn dò nhà bếp chuẩn bị cho cô."

Trương Uyển Du ngạc nhiên nói: "Nhiều vậy sao!"

"Lão phu nhân và cậu chủ nói, nếu cô ăn không hết thì có thể bỏ đi, bởi vì bác sĩ nói cô tỳ vị yếu, không thể ăn uống quá độ"

"Ừ, cảm ơn cô"

Trương Uyển Du nhận hộp cơm và cốc giữ nhiệt.

Điền Viên ra khỏi phòng làm việc của Lưu Tiết với vẻ mặt u ám, vốn dĩ cô còn tưởng rằng mình sẽ phải đối mặt với sự chế giễu của những đồng nghiệp khác trong văn phòng, không ngờ tất cả các đồng nghiệp đều đang ngoảnh đầu nhìn về phía quầy lễ tân và bàn tán sôi nổi.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Điền Viên ngạc nhiên hỏi.

"Thì Angel Trương đó, vừa nãy có người tới đưa bữa trưa tình yêu cho cô ấy, ngưỡng mộ quá đi mất thôi."

Thấy hộp cơm và cốc giữ nhiệt trên tay Trương Uyển Du, Điền Viên ghen tị phát điên.

Tại sao lại như vậy chứ, trong công việc Trương Uyển Du giỏi hơn cô ta, trong cuộc sống thì trước đây một thời gian có người tới tỏ tình, cầu hôn cô ta, giờ lại có người đưa bữa trưa tình yêu tới cho cô ta.

Còn cô thì sao, mười tám tuổi đã ở bên người chồng hiện tại, hai bốn tuổi gả cho anh ta, bây giờ cô đã ba mươi tuổi nhưng chồng cô lại định ly hôn với cô.

Cuối cùng cô và chông cô cũng không thể bên nhau trọn đời.

Điền Viên hằn học nói: "Hừ, đời tư ngổn ngang như vậy, coi đàn ông như món đồ chơi trong tay, tôi thực sự không biết cô ta có gì đáng để ngưỡng mộ."

Sau khi Trương Uyển Du ngôi vào chỗ của mình, cô lấy điện thoại ra, trước tiên phải gọi điện thoại cho Ấn lão phu nhân để báo cho bà ấy biết cô đã nhận được hộp cơm trưa rôi.

Sau khi gọi cho Ân lão phu nhân xong, vốn dĩ Trương Uyển Du muốn gọi điện thoại cho Ân Hàn Tín.

Nhưng cô lại sợ làm phiên anh nên đã gửi cho anh một tin nhắn.

(Trương Uyển Du: Tôi nhận được cháo rồi, cảm ơn anh.) Trương Uyển Du vừa gửi tin nhắn đi được vài giây thì điện thoại cô đổ chuông.

Là Ân Hàn Tín gọi.

Hầu hết các đồng nghiệp trong văn phòng đã ra ngoài ăn trưa, lúc này, bên cạnh Trương Uyển Du không có một ai.

Trương Uyển Du nghe điện thoại: "A lô~~"

"tôi nhận được tin nhắn của cô rồi!"

Ân Hàn Tín nói khẽ.

"Vâng, tôi nhận được cháo rôi, cảm ơn anh."

"Có một loại thuốc phải uống trước bữa ăn, còn những loại khác thì uống sau khi ăn nửa tiếng, cô còn nhớ lại nào phải uống trước bữa ăn không?"

Trương Uyển Du vội vàng trả lời: "Tôi biết, biết chứ."

"Uống thuốc trước rồi ăn cháo, sau đó mới ăn cơm"

"Vâng."

Trương Uyển Du tiện thể hỏi thăm: "Đúng rồi, bây giờ Ân tổng đang rảnh sao?"

Nếu không thì sao anh có thể gọi lại cho cô nhanh như vậy.

"Đang họp!"

Trương Uyển Du: "..."

Anh đang họp, vậy nên...

Bây giờ anh đang gọi điện thoại cho cô trước mặt những người khác sao?"

Trương Uyển Du xấu hổ, cô vội vàng nói: "Vậy anh họp tiếp đi, tôi tắt máy trước."

"Ừ"

Cuộc họp căng thẳng đã tiến hành được một nửa, trong cuộc họp có vài người phụ trách đang bị Ân Hàn Tín mảng chửi xối xả.

Bầu không khí trở nên rất căng thẳng, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.

Mà ngay vào lúc này, chuông báo tin nhắn của điện thoại Ân Hàn Tín vang lên.

Sự im lặng trong phòng họp khiến chuông điện thoại của Ân Hàn Tín càng rõ ràng hơn.

Lúc đang họp, nếu điện thoại có tin nhắn, bình thường anh sẽ bỏ qua.

Tuy nhiên, vào lúc căng thẳng thế này, sau khi Ân Hàn Tín liếc nhìn màn hình điện thoại, đột nhiên anh đưa tay ra để người phụ trách ngừng nói, sau đó anh gọi điện thoại.

Người phụ trách kia đứng chết lặng trong phòng, anh ta ngơ ngác nhìn Ân Hàn Tín.

Sau đó, những người khác ở trong phòng hợp nhìn thấy Ân Hàn Tín, người vừa nãy còn đang mắng bọn họ xối xả, đang dịu dàng nói chuyện điện thoại, tỈ mỉ giải thích cách uống thuốc cho người kia, cả phòng họp đưa mắt nhìn nhau.

Thái độ dịu dàng nói chuyện điện thoại của Ân Hàn Tín đối với người kia giúp dây thần kinh của những người trong phòng họp được thả lỏng một chút.

Thật hy vọng cuộc gọi này có thể kéo dài thêm một chút.

Mà bọn họ tò mò chết mất, rốt cuộc người ở đầu dây bên kia là ai vậy.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy mùa xuân kia của Ân Hàn Tín, người kia chắc chắn là phụ nữ.

Nếu biết đó là cô gái nào, bọn họ chắc chắn sẽ kéo tới ôm chân cô, cầu xin cô phù hộ.

Sau khi Ân Hàn Tín cúp máy, vẻ mặt dịu dàng ban nãy của anh đột nhiên tối sầm xuống.

"Tiếp tục!"

Ân Hàn Tín lạnh nhạt nói hai chữ.

Sự khác biệt này có thể đừng rõ ràng như vậy được không? Tại sao cuộc điện thoại này lại kết thúc sớm như vậy chứ? Người phụ trách ban nãy đang phát biểu mặt như đưa đám: "..."

Vừa nãy anh nói đến đâu rồi nhỉ? Buổi chiều, tại một trung tâm mua sắm nọ.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT