Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

(Hoa Hoa: ? Người đâu rồi?)

Trương Uyển Du lập tức trả lời một câu.

(Bà ngoại sói: Tớ có việc phải ra ngoài một chuyến, khi nào rảnh sẽ nói chuyện với cậu sau.)

Nói xong, Trương Uyển Du liền tắt máy tính, cầm túi xách lên, sau đó lấy áo khoác rồi ra ngoài.

Ra khỏi khu chung cư, Trương Uyển Du bắt taxi.

Ngồi trên taxi.

Tài xế hỏi cô: "Cô gái, cô muốn đi đâu?"

Trương Uyển Du đọc địa chỉ nhà họ Ân.

Tới biệt thự nhà họ Ân, bảo vệ và người giúp việc ở đó chào đón Trương Uyển Du rất nồng nhiệt, cô nhẹ nhàng đi vào trong biệt thự.

Ấn lão phu nhân thấy Trương Uyển Du tới thì rất ngạc nhiên, nhưng sau khi ngạc nhiên xong thì bà mừng rỡ nói: "Lạc Lạc, sao muộn thế này rồi mà cháu còn tới đây"

Khoảnh khắc nhìn thấy Ân lão phu nhân, Trương Uyển Du ngây người ra.

Lúc đó, khi nghe tin Ân Hàn Tín sẽ gặp nguy hiểm, não cô nóng lên, cô không nghĩ được gì ngoài chuyện thuyết phục Ân Hàn Tín thay đổi quyết định, nhưng vì Ân Hàn Tín không nghe điện thoại của cô nên cô liền chạy thắng tới nhà họ Ấn.

Giờ nghe Ân lão phu nhân hỏi vậy, Trương Uyển Du thấy hơi chột dạ.

Cô chỉ ngây ra hai giây, rôi nhanh chóng phản ứng lại.

"A, bà nội, đột nhiên cháu thấy nhớ bà quá nên cháu tới đây thăm bà"

Ân lão phu nhân nghe vui vẻ nghe Trương Uyển Du nịnh nọt.

"Miệng của cháu gái bà ngọt nhất, đã vậy thì khi nào nhớ bà thì cứ về đây"

Ân lão phu nhân cầm lấy tay Trương Uyển Du, ân cần hỏi han: "Cháu tới đây muộn như vậy, rồi đã ăn tối chưa? Trời về đêm lạnh, sao cháu mặc đồ mỏng thế này? Sao không mặc thêm quần áo?"

Trong lòng Trương Uyển Du thấy ấm áp.

"Bà nội, cháu ăn tối rồi, cháu không sợ lạnh, bà sờ tay cháu xem, có phải rất ấm không? "Mặc nhiều quần áo không bao giờ thừa đâu, cháu không nghe người ta nói tới mùa xuân đừng vội mặc quá mát mẻ, tới mùa thu đừng vội mặc quá dày à? Giờ đang là mùa xuân, cháu phải mặc kín vào."

Trương Uyển Du dở khóc dở cười.

"Bà nội, giờ đã là mùa hè rồi, hơn nữa nhiệt độ buổi trưa cũng lên tới 30 độ rồi, thời tiết thế này không cần mặc nhiều quần áo như vậy đâu"

"Con bé này, lúc nào cũng bướng bỉnh như vậy, thôi bỏ đi, không nói cháu nữa"

"Phải rồi, bà nội..."

Trương Uyển Du liếc mắt nhìn cũng quanh, nhưng không thấy bóng dáng Ân Hàn Tín đâu cả, cô đứng từ xa nhìn về phía phòng sách nhưng hình như trong phòng tối thui, cô nói tiếp: "Anh cháu đâu rồi? Anh ấy có ở nhà không ạ?"

"Không, tối nay nó phải tăng ca, giờ vẫn chưa về nữa, sao vậy? Cháu có việc cần tìm nó sao?"

"Không ạ, tại nãy cháu gọi điện thoại cho anh để nói với anh cháu sắp tới đây nhưng anh không nghe máy"

"Ô, chiều mai nó phải tới thành phố Lạc Anh nên chắc giờ đang bận việc công ty, không biết tối nay mấy giờ nó mới về nữa"

Ân lão phu nhân lo lắng nói.

Không biết tối nay mấy giờ mới về...

Hơn nữa, ngày mai...

Anh ấy sẽ tới thành phố Lạc Anh.

Trương Uyển Du nhíu mày.

"Thì ra là như vậy!"

Ân lão phu nhân nắm chặt tay Trương Uyển Du rồi nói: "Lạc Lạc, cháu tới muộn thế này thì tối nay đừng về nhà nữa, ở lại đây với bà được không? Trương Uyển Du mỉm cười gật đầu nói: "Vâng!"

Sau khi Trương Uyển Du vào phòng dành cho khách, đầu óc cô bắt đầu tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo lại thì hối hận cũng đã muộn.

Tại sao đột nhiên cô lại tới đây.

Tới khuyên Ân Hàn Tín đừng tới thành phố Lạc Anh sao? Cô lấy tư cách gì khuyên anh? Em gái sao? Anh ấy nói rồi, không muốn có em gái.

Càng nghĩ càng thấy việc mình tới nhà họ Ân là một sai lâm.

Dù sao cô tới đây để thăm Ấn lão phu nhân, đợi tới sáng mai cô sẽ rời khỏi đây, những chuyện khác cô không quan tâm nữa.

Hơn nữa...

Cô và Ân Hàn Tín không họ không hàng, sự an toàn của anh không liên quan gì tới cô.

Cô trở về để báo thù, cô phải báo thù.

Đã qua mười hai giờ đêm nhưng Trương Uyển Du vẫn trằn trọc không ngủ được, cô nằm trên giường lăn tới lăn lui.

Đầu óc cô toàn nghĩ tới chuyện sau khi Ân Hàn Tín tới thành phố Lạc Anh, bị người ta bắt cóc hoặc bị ám sát, kết quả là mất ngủ.

Mãi không ngủ được, Trương Uyển Du tức giận, cô ngồi dậy, bực bội vò đầu bứt tóc.

Lúc bực tức thường dễ khát nước.

Trương Uyển Du đành đứng dậy đi rót nước.

Máy lọc nước ở lầu hai không có nước, vì vậy cô phải xuống phòng bếp ở lâu một.

Vừa bước xuống bậc thang thì nhìn thấy một bóng người đang ngồi dưới ánh đèn mờ bên cạnh quầy bar, trên tay cảm một ly rượu.

Anh thản nhiên ném áo vest của mình lên quầy bar, cà vạt ở cổ đã được cởi ra và ném chung với áo vest, khuy măng sét ở hai ống tay áo cũng đã được mở ra, anh xắn tay áo lên tới bắp tay.

Khi anh uống rượu, động tác tao nhã, cổ áo nửa kín nửa hở, trông không khác gì yêu nghiệt đang dụ dỗ người khác.

Nhìn thấy bóng dáng người đó, tâm trạng bực bội của Trương Uyển Du dịu lại một chút.

"Ân tổng?"

Trương Uyển Du gọi.

Ân Hàn Tín ngẩng đầu lên nhìn Trương Uyển Du, trong mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.

"Trương Uyển Du, sao đêm nay không về nhà?"

Trương Uyển Du nói dối: "Em muốn ở bên cạnh bà nhiều hơn, vì vậy hôm nay em không về"

"Khuya vậy rồi mà còn chưa ngủ à?"

"À, gần đây hơi áp lực nên em hơi khó ngủ"

Ân Hàn Tín lấy một ly rượu từ trong giá rượu ra và ra hiệu với Trương Uyển Du: "Nếu đã ngủ không được thì cùng nhau uống một ly đi, vừa hay uống rượu giúp ngủ ngon hơn"

Trương Uyển Du do dự một chút, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh Ân Hàn Tín.

Ân Hàn Tín lấy ra một chai rượu Cocktail, chai này không mạnh bằng chai Whisky anh đang uống.

Sau đó, anh rót cho Trương Uyển Du một ly đầy rồi đẩy ly rượu tới trước mặt cô.

"Cảm ơn anh!"

Trương Uyển Du cầm lấy ly rượu.

Cô nhấp một ngụm, rượu tinh khiết và thơm chảy xuống cổ họng cô, xoa dịu dạ dày cô.

Sau khi nhấp một ngụm rượu, Trương Uyển Du mới hỏi: "Ân tổng về muộn như vậy là vì bận việc công ty sao?"

"Ừ"

Ân Hàn Tín không giấu giếm gì Trương Uyển Du, anh nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ tới thành phố Lạc Anh, vì vậy tôi nhất định phải giải quyết xong tất cả các chuyện ở công ty trước ngày mai"

"Tới thành phố Lạc Anh?"

"Ừ"

Ân Hàn Tín lặng lẽ uống ly rượu.

"Chuyện đó, Ân tổng, nghe nói anh và Phó Quan Lĩnh ở thành phố Lạc Anh có xích mích, lúc này anh đến thành phổ Lạc Anh, e là..."

Ân Hàn Tín cười khẽ: "Ân Hàn Tín anh chưa bao giờ biết sợ ai"

"Nhưng Phó Quan Lĩnh là người có thù tất báo."

Ân Hàn Tín đột nhiên quay người qua, đôi mät sáng ngời của anh nhìn thắng vào mắt Trương Uyển Du, môi anh nở nụ cười: "Trương Uyển Du, em đang muốn khuyên anh đừng tới thành phố Lạc Anh sao?"

Trương Uyển Du không dám nhìn thẳng vào mắt Ân Hàn Tín, cô quay mặt đi nhấp một ngụm rượu để che giấu trái tim đang bối rối của mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT