Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhưng cô thật sự không hề cố ý nhận vụ này để tới thành phố Lạc Anh gặp anh.

Bỏ đi, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, chỉ cần cô không có ý đó thì không cần sợ phải đối mặt với anh.

Thành phố Lạc Anh.

Hoa tử đằng ở thành phố Lạc Anh rất nổi tiếng, khi Trương Uyển Du tới ga tàu cao tốc của thành phố Lạc Anh, nhà họ Trịnh cho người đến đón cô, xe chạy qua con phố, hoa tử đằng ở hai bên đường nở rộ.

Tài xế thấy Trương Uyển Du kinh ngạc trước vẻ đẹp của hoa tử đằng ở hai bên đường, liền giới thiệu với cô.

"Có phải hoa tử đằng ở thành phố Lạc Anh của chúng tôi rất đẹp không, đẹp không kém gì hoa anh đào ở Thành phố Thành Đô của các cô nhỉ"

Trương Uyển Du cười không nói.

Mặc dù hoa tử đằng rất đẹp, nhưng ý nghĩa của nó là "tình yêu say đắm, nhớ nhung quyến luyến", sinh ra vì tình yêu và chết đi vì tình yêu, là loài hoa của nỗi buồn.

Lái xe đưa Trương Uyển Du đến khách sạn Hoa Lệ ở thành phố Lạc Anh liền rời đi, nói là buổi tối Trịnh Hàm Đông sẽ liên hệ cho cô.

Khách sạn Hoa Lệ là một khách sạn cao cấp năm sao của Thành phổ Lạc Anh, phong cảnh xung quanh khách sạn rất ưu nhã, trong vườn hoa của khách sạn có một gốc cây Tử đằng khoảng chừng một trăm năm tuổi, những cây dây leo uốn lượn quấn quanh giá đỡ thép, những chuỗi hoa màu tím từ trên cành cây Tử đằng rủ xuống, như là một thác nước màu tím, đẹp đế tráng lệ, dưới gốc cây Tử đằng có không ít du khách chụp ảnh lưu niệm.

Trương Uyển Du chuẩn bị sau khi cất hành lý vào phòng khách sạn thì cũng tới thưởng thức một chút vẻ đẹp của cây hoa Tử đằng này.

Cô vừa mới làm xong thủ tục nhận phòng, ngay lúc chuẩn bị đi đến phòng của mình, ánh mắt cô liếc về bên ngoài cửa khách sạn, liền thấy một chiếc xe quen thuộc đang dừng ở đó, người giữ cửa đem cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn vừa lúc bước xuống xe.

Trong nháy mắt nhìn thấy người kia, đồng tử của Trương Uyển Du bỗng nhiên trừng lớn, không chút nghĩ ngợi, liền kéo lấy vali, chạy tới phía sau quây trốn.

Nhân viên phục vụ quầy thấy Trương Uyển Du trốn vào đây, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Trương Uyển Du ngồi xốm ở dưới quầy, đem cái vali cũng kéo vào, sau đó giơ lên một ngón tay với nhân viên phục vụ, làm ra động tác 'Suỵt!' nhân viên phục vụ hiểu ý gật đầu, không tiếp tục để ý cô.

Ân Hàn Tín đi phía trước, đi theo phía sau là trợ lý Minh Phi, thư ký Minh Hy, cùng mười tên vệ sĩ áo đen, đứng đầu là quản lý vệ sĩ Hồng Vi Phong.

Chờ đến quầy, Minh Hy lập tức tiến lên, lấy ra các tư liệu nhận dạng liên quan.

Sau khi nhân viên phục vụ quầy lễ tân tiếp nhận tư liệu, trên mặt lập tức trở nên cung kính.

Cô đem thẻ phòng đã sớm chuẩn bị tốt trong ngăn kéo ra.

"Đây là thẻ phòng của các vị, mời các vị xem qua."

"Cảm ơn!"

Minh Hy nhận lấy mấy tấm thẻ phòng.

Lẩy xong thẻ phòng, Minh Hy quay người đi về phía Ân Hàn Tín.

"Ân tổng, thủ tục nhận phòng đã làm xong, chúng ta đi về phòng trước đi!"

Ân Hàn Tín phất phất tay ra hiệu, để Minh Hy không cần nói.

Minh Hy kinh ngạc nhìn về phía Ân Hàn Tín.

Trong khe hở phía dưới quây, lộ ra một mảnh góc áo, mơ hồ có thể thấy được dưới ánh đèn có một người ngồi xổm ở nơi đó, hơn nữa, trên mặt đất còn có một tấm thẻ phòng rơi chỗ đó, Minh Hy xác định, tấm thẻ phòng kia cũng không phải là của bọn họ.

Vậy nên, có một người cố ý ngồi xổm ở nơi đó trốn tránh bọn họ? Chẳng lẽ lại là...

tai mặt Phó Quan Lĩnh phái tới thám thính? Minh Hy cẩn thận nhìn về phía Ân Hàn Tín: "Ân tổng, muốn hay không..."

Ân Hàn Tín lại chỉ ôn hòa cười một tiếng, lại làm một thủ thể ý chỉ im lặng, sau đó quay người rời đi.

Minh Hy:...

Vừa rồi ông chủ cười với hắn đúng không? Có điều, tựa như là nhìn xuống bên dưới quầy cười.

Nếu như hắn không nhìn lầm, người mặc trang phục màu lam nhạt kia hẳn là cô gái nhỉ? Hắn không thể hiểu nổi đầu ù ù cạc cạc chạy theo Ân Hàn Tín.

Chờ đoàn người Ân Hàn Tín nối đuôi nhau rời đi, Trương Uyển Du mới thoáng thò đầu ra, xác định đoàn người Ân Hàn Tín đã đi hết, cô mới từ phía sau quầy đi ra.

Muốn trở về phòng, móc móc túi, thẻ phòng trong túi thế nhưng không thấy, tìm một vòng, phát hiện thẻ phòng rớt xuống phía trước quầy, cô nhặt thẻ phòng lên, xấu hổ gật gật đầu với nhân viên phục vụ đang nhìn cô với vẻ nghi ngờ, sau đó mới đi về phía thang máy.

Ra khỏi thang máy, Trương Uyển Du liên nhìn mấy tấm biển chỉ số phòng treo trên tường.

Cô ở phòng 1632, phòng số 32 hắn là rẽ phía bên trái.

Cô kéo vali ra khỏi thang máy liên rẽ sang bên trái, sau đó lại thuận theo dãy số phòng tiếp tục đi về phía trước.

1630, 1631...

Căn phòng phía trước chỗ khúc ngoặt kia, hẳn chính là 1632.

Trương Uyển Du vượt qua một khúc cua liền thấy được một gian phòng, bên trên bảng số phòng tiêu đề chính là 1632.

Tìm thấy rồi! Nhưng mà, Trương Uyển Du vừa muốn đi lên phía trước, lại thấy trước cửa phòng cô đang có một người đứng đó.

Trong nháy mắt nhìn thấy người kia, Trương Uyển Du tê cả da đầu, theo bản năng muốn quay người chạy trốn, thế nhưng, cô còn chưa kịp hành động, người kia đã nhìn về phía cô.

Ân Hàn Tín là nhân vật gì, hắn mà ở khách sạn tất nhiên phải ở phòng tổng thống cao cấp, cô ở tầng này đều chỉ là phòng phổ thông tầm trung mà thôi, hắn không thể nào ở tại tâng này như cô được.

Trương Uyển Du đương nhiên sẽ không suy đoán Ân Hàn Tín là bởi vì lạc đường, cho nên mới cố ý đi đến trước cửa phòng của cô.

Nhất định là thẻ phòng của cô rơi ở bên ngoài quây nên cô mới bị phát hiện.

Sao cô lại cứ hậu đậu như vậy làm rơi thẻ phòng xuống bên ngoài quây cơ chứ? Bây giờ cô đi cũng không được, chỉ có thể mạnh mẽ đối mặt Ân Hàn Tín.

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn Ân Hàn Tín giả bộ tỏ vẻ ngoài ý muốn: "Ân tổng, thật là trùng hợp nha, không nghĩ tới ở đây mà cũng có thể gặp được anh!"

"Không trùng hợp!"

Ân Hàn Tín hơi nhếch khóe môi: "Trong đại sảnh chúng ta đã gặp nhau rồi."

Trương Uyển Du: ...

Có thể cùng nhau nói chuyện vui vẻ hay không, một câu liên khiến chủ đề trò chuyện cắt đút.

Đã bị hắn phát hiện, cô mà tiếp tục giá vờ cũng không tốt lắm.

"à, buổi sáng hôm nay tôi vừa tiếp một vụ án, đúng lúc tại Thành phố Lạc Anh"

Khöng đợi Ân Hàn Tín nói cái gì, Trương Uyển Du liền khẩn trương giải thích.

"Thật sự chỉ là tôi trùng hợp tiếp nhận vụ án này, không có ý gì khác, anh không nên hiểu lãm!"

Không biết tại sao, cảm giác mình càng giải thích, càng như là giấu đầu lòi đuôi.

Ân Hàn Tín nhẹ nhàng liếc nhìn cô: "Ừ"

Trương Uyển Du:...

'Ừ: là có ý gì? Là hiểu lầm hay là không hiểu lầm? "Nhưng mà, tôi là cố ý ở chỗ này chờ cô!"

Ân Hàn Tín bổ sung một câu.

Trương Uyển Du:...

"Hở, cái kia, Ân tổng, anh đến bên này là có chuyện đi, anh cứ việc đi làm việc, một hồi nữa tôi còn muốn gặp người ủy thác, trước hết đi vào chỉnh lý tài liệu"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT