Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chờ Trương Uyển Du đóng cửa, Ân Hàn Tín mỉm cười xoay người rời đi.

Sau khi rẽ vào khúc ngoặt, mấy người bọn Minh Hy đang ôm chân chờ ở đó cũng đi theo.

Ân Hàn Tín vứt xuống một câu: "Đổi sang phòng ở giữa cho tôi"

"Ách, vâng!"

Ông chủ của bọn họ một mực giữ thân như ngọc, đổi với các cô gái thì vô cùng lạnh lùng, bọn họ cũng hoài nghỉ phương diện kia của ông chủ có vấn đề hoặc là...

là gay.

Bây giờ xem ra, ông chủ của bọn họ vấn đề gì đều không có, chẳng qua là đối tượng không thích hợp mà thôi, gặp được người phụ nữ mình thích, kỹ năng tán tỉnh quả thực là quá đỉnh.

Từ sau khi gặp Ân Hàn Tín, tư thế cùng biểu hiện khi đi đường của Trương Uyển Du trong khách sạn liền giống như là đi ăn trộm, rất sợ không biết lúc nào Ân Hàn Tín lại đột nhiên xông tới, cả đám nhân viên phục vụ của khách sạn đi ngang qua bên người cô đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cô, coi Trương Uyển Du thành nhân vật nguy hiểm.

Trương Uyển Du vừa đi qua bên cạnh một nhân viên phục vụ, liền nghe được người phục vụ kia thì thâm với bộ đàm trong tay: "Báo cáo báo cáo, vị tiểu thư kia đi về phía phòng ăn, người của phòng ăn chú ý nhân vật mục tiêu."

Trương Uyển Du:...

Nếu như hoài nghi cô, có thể đừng không nể mặt cô mà lớn tiếng như vậy được chứ? Lỗ tai cô đâu có điếc, có thế nghe rõ ràng đó, mấy người họ không biết hả? Làm như cô là đối tượng khủng bố không bằng.

Nếu như cô thật sự là đối tượng khủng bố, như vậy thanh âm của nhân viên phục vụ kia, đã đánh rắn động cỏ từ lâu rồi.

Lúc đầu chỉ vì tránh Ân Hàn Tín, kết quả, bản thân bị khách sạn coi là đối tượng khủng bố, khiến Trương Uyển Du vô cùng cạn lời.

Cả buổi bị người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, trong lòng Trương Uyển Du cực kì không thoải mái, cô muốn lấy đồ từ trong túi quần ra, thì sẽ khiến nhân viên khách sạn đang làm việc bên cạnh khẩn trương căng thẳng, nhìn chòng chọc vào cô, rất sợ thứ cô rút ra chính là vũ khí có tính sát thương như bom mini.

Cuối cùng, Trương Uyển Du không thể nhịn được nữa, cô đi đến một góc rẽ, trước mặt người phục vụ lại muốn báo cáo tình huống với bộ đàm.

Nhân viên phục vụ kia nhìn thấy Trương Uyển Du vẻ mặt hung ác xuất hiện trước mặt mình, bộ đàm trong tay rơi trên mặt đất kêu 'xoạch' một tiếng.

"X...

Tiểu thư XI!"

nhân viên phục vụ là một người đàn ông to béo cao khoảng 1 mét 8, vậy mà nhìn thấy Trương Uyển Du lại sợ hãi cả người đều phát run, thịt trên người cứ rung lắc liên tục, nhìn vô cùng cay mắt.

Một người đàn ông to lớn cao 1 mét 8, vậy mà sợ một cô gái nhỏ bé gầy yếu như cô, lại còn sợ đến mức thịt trên người run rẩy, ngay cả nói cũng không trôi chảy, nếu như bị người khác biết, mặt mũi của hẳn coi như vứt sạch.

Tiểu thư X? X cái đầu nhà anh í.

Trương Uyển Du hít một hơi thật sâu, nhìn người phục vụ kia nở nụ cười nhẹ nhàng: "

Để tôi giải thích một chút, tôi không phải là đối tượng khủng bố gì hết!"

Cô lấy ra tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận của mình: "Đây là thẻ căn cước của tôi, thẻ luật sư, bằng lái xe, còn có giấy xác nhận cư trú, xin hỏi, anh còn vấn đề gì nữa không?"

"Không...

Không...

Không có...

Không cân thêm gì nữa"

nhân viên phục vụ dùng sức lắc đầu.

Trương Uyển Du lại một lần nữa lời lẽ chính nghĩa tuyên bố: "Vậy thì tốt, anh có thể nói chọ các đồng nghiệp của anh, đừng coi tôi là nhân vật khủng bố mà nhìn chằm chẳm, tôi là người tốt!"

"Biết...

Tôi biết rồi!"

Lúc này Trương Uyển Du mới hài lòng xoay người rời đi.

Nghĩ lại, thái độ vừa nãy của mình có chút hung dữ, không được tốt cho lắm, lúc Trương Uyển Du định quay đầu nói xin lỗi với người phục vụ kia, người nọ đã sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn bộ đàm nằm lẻ loi trơ trọi trên mặt đất.

Trương Uyển Du:...

Trương Uyển Du thấy lời nói của mình không có tác dụng, chỉ có thể tức giận trở lại trong nhà ăn.

Cách đó không xa, một căn phòng được bao bọc bởi kính pha lê trong suốt chỉ có bên trong mới nhìn được tình huống bên ngoài, Ân Hàn Tín ngồi ở đó, đem cuộc đối thoại giữa Trương Uyển Du và nhân viên phục vụ toàn bộ thu vào mắt.

Giám đốc khách sạn Nhiếp Chính An đang đứng bên cạnh Ân Hàn Tín.

Tập đoàn Ân thị là một trong những cổ đông của khách sạn Hoa Lệ, hiện tại Nhiếp Chính An đang báo cáo tình hình của khách sạn với Ân Hàn Tín.

Nhiếp Chính An phát hiện vừa nấy trong lúc anh ta báo cáo công việc, Ân Hàn Tín bình thường luôn tản ra uy áp người sống chớ gần, nay sát khí lại giảm đi bảy tám phần, mà ánh mắt của hắn đang nhìn về một hướng cách đó không xa.

Minh Hy đi theo bên cạnh Ân Hàn Tín đã lâu, am hiểu sâu sắc cảm xúc vui buồn của Ân Hàn Tín.

Anh ta đúng lúc mở miệng: "Người kia không phải Trương tiểu thư sao?"

"Ừ"

Ân Hàn Tín quay mặt lại, toàn thân khôi phục hơi thở người sống chớ gần, lạnh lùng nói hai chữ: "Tiếp tục."

"Vâng!"

Nhiếp Chính An âm thâm vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán.

Chờ báo cáo với Ân Hàn Tín xong xuôi, tranh thủ thời gian thông báo nhân viên khách sạn phải lịch sự với Trương Uyển Du hơn mới được.

Trong nhà ăn.

Trương Uyển Du phát hiện sau khi cô đi tìm nhân viên khách sạn giải thích mình không phải phần tử khủng bố, thái độ của những nhân viên phục vụ kia đối với cô vân chẳng có gì thay đổi, cô liền mặc kệ bọn họ vậy.

Trương Uyển Du ngồi trong nhà ăn ăn bữa tối tự phục vụ, vừa ăn vừa kể với mấy người bạn về chuyện xảy ra khi nãy, đột nhiên có hai nhân viên phục vụ của nhà ăn đi tới.

Nhân viên phục vụ A thân thiết nhìn Trương Uyển Du: "Tiểu thư, xin hỏi, cô có hài lòng với bữa tối ngày hôm nay không?"

Trương Uyển Du ngạc nhiên ngẩng đầu, sau đó liên thấy trước mặt mình đứng hai nhân viên phục vụ mặc tạp đề trắng, miệng cười tủm tỉm nhìn cô.

Đây là chiêu trò gì mới hả? Lại muốn thăm dò cô? Trương Uyển Du rụt rụt bả vai, bất đắc dĩ nói: "Tôi muốn nói một câu, tôi không phải phần tử khủng bố gì cả, mấy người không cần phải kiểm tra tôi như thế"

Nhân viên phục vụ B thân thiết đáp: "Vị tiểu thư này, chúng tôi biết cô không phải phần tử khủng bố, trước đó là chúng tôi hiểu lầm tiểu thư"

Trương Uyển Du nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi"

Nhân viên B cười hỏi: "Vậy tiểu thư, xin hỏi, cô có hài lòng với bữa tối ngày hôm nay không?"

"Cũng khá hài lòng, nhưng mà, có thể là tôi không hợp với đồ ăn của Thành phố Lạc Anh, ăn hơi không quen cho lắm"

Nhân viên phục vụ A: "Thì ra là như vậy, không biết tiểu thư thích ăn món gì, nơi này của chúng tôi có đầu bếp đến từ Thành phố Lạc Anh, có thể đích thân nấu riêng cho tiểu thư, để bù đắp sự thất lễ lúc trước của khách sạn chúng tôi đối với cô.

Trương Uyển Du vội vàng khoát tay: "Không cần không cần"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT