Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Người của khách sạn đã đem đồ ăn đến cho cô, ở trước mặt người ta Trương Uyển Du cũng không thể không ăn, kết quả là, vì buổi tối ăn quá nhiều, Trương Uyển Du bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Ra khỏi nhà ăn, cô không ngay lập tức trở về phòng, mà là đi ra bên ngoài khách sạn dạo quanh một vòng để tiêu cơm.

Tháng năm, ban ngày trời rất nóng, nhưng mà, đến ban đêm, trời liền mát mẻ hơn rất nhiều.

Bên ngoài đường phố, khắp nơi cũng là cây Tử Đăng, ánh đèn chiếu vào trên cây hoa Tử Đằng, đóa hoa kia ban ngày màu tím, giờ đây màu sắc càng thêm nhu hòa, thực là Một cảnh tượng Lýng ảo.

Tản bộ Một vòng, đồ ăn Trương Uyển Du vừa ăn cũng tiêu bớt, liền chuẩn bị trở về.

Khi tầm mắt của cô rơi vào giữa đường, con ngươi Trương Uyển Du bỗng nhiên co rút.

Giữa đường cái, trong lông ngực Một người phụ nữ, ôm Một đứa bé trai khoảng chừng ba tuổi, mặt mày của đứa bé kia cực kỳ giống em họ Lý Hạo Văn của cô thất lạc lúc ba tuổi.

Hạo Văn...

Hạo Văn...

Trong lòng dâng lên xúc động, cô muốn lập tức tiến lên ôm lấy đứa bé kia, thế nhưng, lý trí lại ngăn cản bước chân của Cô.

Thời gian đã trôi qua mười chín năm, bây giờ Lý Hạo Văn đã sớm trưởng thành, thành Một chàng trai tràn đầy sức sống, không thể mang dáng vẻ của Một đứa bé ba tuổi được, cho nên, đứa trẻ kia không thể nào là em trai của cô được.

Nhìn thấy đứa bé kia, nỗi xót xa chôn sâu dưới đây lòng Trương Uyển Du cũng bị đào lên, khiến cô vô cùng áy náy, tội lỗi.

Nếu như lúc ấy cô ở nhà, Lý Hạo Văn làm sao có thể bị Lý Giai Giai lừa gạt đi ra cửa, bởi vậy mà lạc đường? Ai có thể nghĩ tới, Lý Giai Giai lúc ấy mới bốn tuổi, lại có lòng dạ độc ác đến nhường ấy.

Cô hận, cô hận Lý Giai Giai ngoan độc, càng hận bản thân Sơ ý.

Nghĩ tới đây, cô lấy ra lấy miếng ngọc bội hình bán nguyệt từ trên cổ mình.

Mảnh ngọc này cô và Lý Hạo Văn môi người giữ một miếng, hai miếng ngọc ghép lại là có thể thành một hình tròn, đây là di vật mẹ cô để lại cho cô và em trai.

Đúng lúc này sợi dây treo mảnh ngọc đột nhiên đứt mất, Trương Uyển Du vội vươn tay tiếp được ngọc bội đang rơi xuống, thế nhưng, Một người bởi vì bỗng dưng bị hoảng sợ, đụng phải cô khiến cô ngã sang một bên, ngọc bội của cô cũng bị đụng rơi xuống đất.

Trương Uyển Du không chú ý tới đám người đang chạy trốn loạn xạ, chỉ nhìn thấy ngọc bội của mình rơi bên chân một người, cô nhíu mày chuẩn bị nhặt lên.

Ai ngờ, người kia lại đột nhiên dẫm lên mảnh ngọc của cô.

"Xin lỗi, làm ơn nhường một chút, anh giẫm lên đồ của tôi..."

Trương Uyển Du còn chưa dứt lời, lại đột nhiên phát hiện mình cùng một người đàn ông xa lạ, đang bị một đám người vây ở trung tâm.

"Cô là ai? Có quan hệ gì với anh ta?"

Một trong những tên đó chỉ vào Trương Uyển Du hỏi, giọng điệu hung ác.

Trương Uyển Du vội vàng xua tay giải thích: "Tôi và anh ta không có bất cứ quan hệ gì"

Ánh mắt Trương Uyển Du vẫn nhìn xuống dưới chân người đàn ông : "

Vị tiên sinh này, phiền anh di chuyển chân Một chút, anh giẫm lên ngọc bội tôi đánh rơi rồi!"

"Ha ha, nếu như tôi nói tôi không di chuyển thì sao?"

Trương Uyển Du ngẩng đầu, bỗng nhiên đối diện với một khuôn mặt đầy tuấn mỹ và ma mi.

Đã quen nhìn thấy dung mạo tuấn tú khuynh thành như Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du đối với dung mạo của người đàn ông trước mắt hơi miễn dịch vài phần.

Trương Uyển Du bình tĩnh trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt: "Vị tiên sinh này, tôi không có hứng thú xen vào cuộc tranh đấu của các người, xin anh dời chân một chút, tôi lấy đồ của tôi, ân oán giữa các người lại tiếp tục, OK?"

Người đàn ông kia nở nụ cười tà ác.

"Ha ha, nếu như, tôi không di chuyển thì sao?"

Trương Uyển Du hít Một hơi thật sâu, lui về phía sau Một bước: "Đã như vậy, chờ sau khi các người kết thúc, tôi sẽ lấy lại đồ của mình".

Người đàn ông kia xấu xa cúi đầu nhặt ngọc bội trên mặt đất lên, nhìn khối ngọc bội kia, Trương Uyển Du theo bản năng muốn đưa tay đoạt lại, hắn ta đột nhiên giơ cao tay, khiến cho Trương Uyển Du không thể với tới.

"Anh trả lại cho tôi!* Trương Uyển Du nóng lòng nhìn ngọc bội của minh bị người kia nẫm trong lòng bàn tay.

"Nếu như tôi ném vỡ nó, cô sẽ cảm thấy thế nào?"

"Anh!"

Trương Uyển Du tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này, hơn mười tên côn đồ vây quanh người đàn ông kia đã không còn kiên nhẫn chờ đợi.

Tên côn đồ cầm đầu ra lệnh một tiếng: "

Không cần quan tâm người phụ nữ kia, tất cả lên hết cho tao!"

Dứt lời, hơn mười tên côn đồ cùng nhau bổ nhào về phía Trương Uyển Du và người đàn ông nọ.

Để tránh sau khi tên đàn ông kia bị người ta vây đánh, ngọc bội của cô sẽ bị hủy hoại, Trương Uyển Du bị ép chỉ có thể cùng tên kia nghênh chiến với hơn mười tên côn đồ.

Sau khi phát hiện thân thủ của Trương Uyển Du không tệ, ánh mắt người nọ hiện lên một tia kinh ngạc.

Người đàn ông đá văng một tên côn đồ sau đó nói một câu: "Thân thủ không tôi!"

Trương Uyển Du né tránh công kích của một tên côn đồ, tức giận nói.

"Khi nào thì anh trả lại ngọc bội cho tôi?"

"Trước tiên chờ tôi bình an vô sự, chúng ta lại nói chuyện này sau!"

Đồ đàn ông vô sỉ.

Trương Uyển Du đành phải dồn hết sức đối phó với mấy tên côn đồ trước mắt, thân thủ của người kia cũng không kém.

Chỉ chốc lát sau, hai người liên đem côn đồ ở bốn phía đều quật ngã xuống đất.

Những tên côn đồ kia thấy mình đánh không lại, liền nhanh chóng chạy trốn như chim như thú, chốc lát sau, chỉ còn lại Trương Uyển Du cùng người kia ở tại nơi đó.

Chờ bọn người kia chạy hết, mặt Trương Uyển Du không chút thay đổi nhìn người đàn ông, đưa tay về phía hắn ta.

"Trả đồ lại cho tôi!"

Người nọ trào phúng nhìn Trương Uyển Du, đi về phía trước một bước, đứng trước mặt Trương Uyển Du, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng nâng cằm Trương Uyển Du lên.

Ngón tay của hắn vừa chạm vào căm của Trương Uyển Du, Trương Uyển Du liền cảnh giác lui về phía sau một bước.

"Anh làm cái gì vậy?"

Trương Uyển Du lớn tiếng quát tháo, ánh mắt như một con thú nhỏ lộ ra tia sáng đề phòng.

*A~~"

Ánh mắt nam nhân hiện lên một tia kinh ngạc, Một lát sau lại lộ ra vẻ trào phúng: "Chỉ là một miếng ngọc bội không đáng giá khiến cô đế ý đến như vậy sao?"

"Không liên quan đến anh"

"Ha~"

hắn ta cười trào phúng nhìn cô, đột nhiên giơ tay, ném miếng ngọc bội trong tay ra xa.

Ở phía xa có một đống rác, mà động tác này của hắn, vừa vặn đem miếng ngọc bội kia ném vào trong đống rác kia.

Nhìn đồ vật của mình bị ném ra ngoài, Trương Uyển Du buôn bực hung hăng đá một cước vào bắp chân của tên kia, sau đó nhanh chóng chạy tới phía đống rác.

Người đàn ông kia chân bị đau, còn chưa kịp nói gì, liền thấy người trước mắt không chê bẩn mà nhào vào trong đống rác.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT