Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lúc Trương Uyển Du định bới đống rác lần nữa, một giọng nam yếu ớt truyền đến từ bên cạnh.

"Này, người phụ nữ kia, không cần phải tìm nữa!"

Ánh mắt Trương Uyển Du liếc về người đàn ông ác độc vừa mới gặp đứng phía sau mình kia, nhìn cũng không muốn nhìn nhiều.

Thấy Trương Uyển Du không để ý tới mình, tên đó nhẹ phẩy phẩy cái mũi, kiềm chế cảm giác muốn nôn của bản thân.

"Tôi nói nè cô gái này, cô không cân tìm, cô có tìm ở nơi đó bao lâu đi nữa cũng tìm không thấy đâu."

"Tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Trương Uyển Du không thèm quay đầu lại nói Một câu.

"Há? Nếu đã như thể, vậy thì khối ngọc này, tôi mang đi vậy nhét"

Nghe được hai chữ khối ngọc, từ trong đống rác Trương Uyển Du lập tức ngẩng đầu lên, sau khi xoay người, quả nhiên thấy khối ngọc bội của cô đang ở trong tay tên đàn ông kia.

Vừa rồi thế mà hẳn không ném ngọc bội của cô đi.

Mặc kệ như thế nào, hiện tại đã tìm được ngọc bội, đó mới là chuyện quan trọng nhất.

Trương Uyển Du đứng dậy từ trong đống rác, mặc kệ vết bẩn trên người, đi đến trước mặt người nọ.

"Trả lại thứ đó cho tôi!"

Tên kia nhìn bộ dạng cả người bẩn thỉu của Trương Uyển Du bằng ánh mắt ghét bỏ, hơn nữa, bởi vì cô đi ra từ đống rác, toàn bộ cơ thế đều tỏa ra một mùi tanh hôi.

Ánh mắt khôn khéo của Trương Uyển Du nhìn lướt qua khuôn mặt người đàn ông kia, nhanh chóng đem cơ thể đang vô cùng bẩn thỉu của mình tới gần hẳn ta, tên kia không nghĩ tới Trương Uyển Du đột nhiên nhích lại gần mình, theo bản năng lùi ra phía sau tránh né, Trương Uyển Du thừa dịp tên đó không có chuẩn bị, cấp tốc đoạt lại mảnh ngọc.

Nhìn mảnh ngọc mất mà mình vừa tìm lại được, Trương Uyển Du nhẹ nhàng thở ra.

Người đàn ông đó đang đứng phía sau, Trương Uyển Du nhìn cũng không muốn nhìn, cầm ngọc bội liên quay người rời đi, cô cùng người nhà họ Trịnh còn có hẹn đêm nay gặp mặt, cô cả người ô uế như này cũng không thích hợp gặp người ủy thác, phải nhanh chóng đi về tắm rửa thay quần áo.

Người kia có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng dứt khoát quay người rời đi của Trương Uyển Du.

Chỉ một lát sau, có sáu tên mặc trang phục vệ sĩ đi tới bên cạnh người đàn ông nọ, mặt lộ vẻ hốt hoảng nói: "Ông chủ, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy ngài, nghe nói, người của bang Hổ Đầu mới vừa tới đây, ngài không có chuyện gì chứ?"

Người nọ lộ ra bộ dáng không kiên nhẫn, hai tay đút túi xoay người: "Tôi có thể xảy ra chuyện gì, đi, quay về Phó Viên"

"Vâng!"

Khách sạn Hoa Lệ Trương Uyển Du ghét bỏ ngửi ngửi tay áo của mình, vừa chạy nhanh vào khách sạn.

Trương Uyển Du trực tiếp đi về phía thang máy.

Cô mới vừa đi tới trước thang máy, cổ tay đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt, bị ép dừng bước.

Một giây sau, Trương Uyển Du bị kéo vào trong một lồng ngực cứng rắn, đỉnh đầu vang lên âm thanh chất vấn trầm thấp của nam: "

người cô ...

là xảy ra chuyện gì?"

Bởi vì lực đạo của đối phương quá lớn, Trương Uyển Du bị đau nhíu mày, lúc cô muốn phản kháng liền nghe được giọng Ân Hàn Tín chất vấn.

"Ách, Ân tổng, là anh sao"

ở gần thế này nhìn Trương Uyển Du càng thảm hại hơn nhìn từ xa, khuôn mặt Ân Hàn Tín trầm xuống.

"Cô đã đi đâu? Chuyện gì xảy ra?"

Trương Uyển Du biết việc Ân Hàn Tín đang nói chính là vết bẩn trên người cô.

Theo bản năng cô liền nói dối: 'À, tôi ra ngoài tản bộ, không cẩn thận ngã xuống đống rác, trở về tảm Một chút rồi thay quần áo khác là tốt ngay mà"

Cô vẫn đang duy trì tư thế bị Ân Hàn Tín nửa ôm vào trong ngực.

Trương Uyển Du vùng vẫy một lúc, Ân Hàn Tín cũng không có nửa điểm ý tứ muốn thả tay.

Cô ho nhẹ một tiếng.

"À ừm, Ân tổng, trên người của tôi rất bẩn, để mấy thứ bẩn thỉu dính vào trên quần áo của anh, vậy cũng không tốt lắm đâu.

"Đúng lúc ghê, tôi cũng muốn trở vê phòng!"

Ân Hàn Tín vẫn như cũ duy trì tư thế giữ chặt cánh tay Trương Uyển Du, cánh tay dài vươn qua người Trương Uyển Du, nhấn nút 'lên trên sau lưng cô.

Trương Uyển Du:...

"Đúng rồi, Ân tổng, phòng của chúng ta hình như không cùng một tầng mà nhỉ?"

Trương Uyển Du tốt bụng nhắc nhở.

Ân Hàn Tín nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô, không nói gì, mà trực tiếp cùng cô đi vào thang máy.

Thôi được rồi, đi chung một thang máy cũng không có gì to tát.

Thế nhưng, khi đến tầng mười sáu cô chuẩn bị ra ngoài, Ân Hàn Tín cũng đi theo.

Nhìn Ân Hàn Tín đi theo mình đến tận phòng, Trương Uyển Du xấu hổ dừng bước.

"Cái đó, Ân tổng, một mình tôi trở về phòng là được rồi, anh không cần tiễn tôi đâu!"

Cô không chịu nổi nha.

Ân Hàn Tín vẫn không nói chuyện.

Trương Uyển Du: ...

Trương Uyển Du chỉ có thể xoay người kiên trì đi đến phòng của chính mình.

Chờ đến trước cửa phòng của mình, Trương Uyển Du xoay người muốn nói gì, đã thấy Ân Hàn Tín móc ra thẻ phòng 1633 ở đối diện, quẹt thẻ mở khóa cửa.

Trương Uyển Du: ...

Là do, Ân Hàn Tín hiện tại ở đối diện với cô? Thấy Trương Uyển Du nhìn mình chằm chằm, Ân Hàn Tín nhướng mày: "Làm sao, có việc gì à?"

"Hả, không có...

Không có việc gì!"

Cô xấu hổ vội vàng chạy vào phòng của mình.

Vì vậy, vừa nãy Ân Hàn Tín cũng không phải là muốn đưa cô trở về phòng, chẳng qua là muốn về phòng mình thôi.

Nhưng tầng này đều là phòng hạng phổ thông mà, ông chủ lớn như hắn nên ở phải là phòng tổng thống chứ, hắn không có việc gì rảnh rỗi đến tranh giành phòng phổ thông với dân thường như bọn cô đây làm gì? Việc này cũng hoàn toàn không phù hợp với thân phận một ông chủ lớn như hẳn đâu có biết không hả? Có điều, hắn ở đối diện phòng cô, nếu như cô muốn làm việc gì mờ ám, chẳng phải tất cả đều có thể bị hắn thấy được? Mặc dù...

Cô cũng không có khả năng làm gì.

Nhưng vì cái gì, cô lại có một loại cảm giác bị người giám sát? Chờ Trương Uyển Du vừa tắm rửa thay quần áo xong, trợ lý của Trịnh Hàm Đông - Hồ Xuân liên gọi điện thoại cho cô, muốn cùng cô gặp mặt tại quán cà phê đối diện khách sạn, Trương Uyển Du liên cầm túi xách ra cửa.

Trong quán cà phê đối diện khách sạn Hoa Lệ.

Trương Uyển Du dựa theo địa chỉ đối phương cung cấp, đi tới căn phòng được chỉ định.

Đổi phương đã tới trước.

Đợi ở nơi đó là hai người đàn ông trung niên, hai đầu lông mày của hai người họ đều bao phủ vẻ lo lắng.

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn bọn họ.

Ánh mắt cô nhìn vào một người đàn ông trong số hai người, trên khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ chán nản vô cùng.

"Xin chào Trịnh tổng, tôi là luật sư Angel Trương của sở luật sư sự vụ Hoàng Long!"

Trịnh Hàm Đông ngẩng đầu quan sát Trương Uyển Du trong chốc lát, lông mày không khỏi nhíu lại.

"Cô chính là luật sư Angel Trương trước đó đã giúp giám đốc Triệu Tấn An của công ty trách nhiệm hữu hạn Vạn Niên thẳng hai vụ kiện?"

Trịnh Hàm Đông nghỉ ngờ nhìn Trương Uyển Du.

"Là tôi!"

Trương Uyển Du hào phóng tiếp nhận sự dò xét của Trịnh Hàm Đồng.

Trên gương mặt Trịnh Hàm Đông biểu lộ là sự chất vấn độ tuổi của cô theo một motip vô cùng quen thuộc, đối với cô không tín nhiệm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT