Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Trịnh tổng, trên đường đến đây, tôi đã sắp xếp tốt tất cả tư liệu về bản án lân này của ngài!"

Trương Uyển Du mở miệng, trật tự rõ ràng: "Chó cưng của chủ tịch Lam Ánh - tập đoàn Lam thị, bởi vì sử dụng thuốc cho chó do công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển khoa học kỹ thuật y dược Tùng Thái dưới danh nghĩa của Trịnh tổng nghiên cứu phát minh, dân đến cái chết, bởi vậy, chủ tịch Lam Ánh của tập đoàn Lam thị liền vì chuyện chú chó cưng của mình tử vong, khởi tố công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển khoa học kỹ thuật y dược Tùng Thái của Trịnh tổng đây"

"Có điều, tôi đã xem qua vụ án lần này, thuốc mà quý công ty nghiên cứu phát minh đều có các loại giấy tờ liên quan đến vấn đề hợp cách xuất xưởng, chỉ cần sử dụng thuốc này cho chó một cách hợp lý, là không thể nào phát sinh sự cổ khiến chó tử vong."

Trịnh Hàm Đông gật gật đầu: "Thuốc do công ty của chúng tôi nghiên cứu phát minh, tất nhiên đều có giấy tờ chứng minh đủ điều kiện xuất xưởng, về phân bên phía bệnh viện thú y kia, lúc đó giám sát chứng minh, bác sĩ bệnh viện cũng không có bất kỳ hành vi gì sai lầm hay thao tác quá liều lượng"

Trương Uyển Du nhắm lại đôi mắt.

"Còn có Một loại khả năng, Chó cưng của chủ tịch Lam Ánh - tập đoàn Lam thị, thực chất bản thân nó mắc một lại bệnh tật khác dẫn đến cái chết, mời pháp y kiểm tra con chó kia chưa?"

Trịnh Hàm Đông cùng Hồ Xuân hai mặt nhìn nhau.

Hồ Xuân chững chạc đàng hoàng nhìn Trương Uyển Du nói: "Angel Trương, chúng tôi tới đây, là muốn để cô lúc ở bên trên tòa án, cố gắng giảm xuống ảnh hưởng của chuyện này đối với công ty y dược của chúng tôi và giảm mức độ bồi thường thôi"

Trương Uyển Du nhíu mày.

Ý của bọn họ là, nguyên bản cũng không định thẳng vụ kiện lần này sao? "Được, tôi hiểu rồi!"

Trương Uyển Du như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.

Lúc sau, hai người Trịnh Hàm Đông, Hồ Xuân cùng Trương Uyển Du lại nói chỉ tiết về tình tiết vụ án, sau khi kết thúc, Trương Uyển Du liên cùng hai người họ đi ra khỏi quán cà phê.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, ba người lập tức tách ra.

Trời cũng không còn sớm, Trương Uyển Du trực tiếp vào thang máy, chuẩn bị trở về phòng.

Đến cửa phòng của mình, Trương Uyển Du theo bản năng liếc nhìn cánh cửa phòng sau lưng, sau đó nhanh chóng móc ra thẻ phòng, chuẩn bị nhanh chóng đi vào phòng mình.

Nhưng mà, tay của cô tuy nhanh nhưng vẫn chậm một bước, cửa phía sau đã mở ra từ trước.

Tay của cô còn chưa kịp đặt ở trên tay vịn cửa, sau lưng liền truyền đến giọng nói Ân Hàn Tín: "Đến đây!"

lưng Trương Uyển Du cứng đờ.

Cô xoay đầu lại, khó xử cười một tiếng nhìn Ân Hàn Tín: "Ân tổng, trời cũng không còn sớm, tôi không đi vào thì tốt hơn"

Ánh mắt tĩnh mịch của Ân Hàn Tín rơi vào trên mặt cô.

"Sao vậy? Sợ tôi ăn cô?"

Trương Uyển Du:...

"Ha ha, dĩ nhiên không phải, là tôi sợ quấy rầy Ân tổng"

"Tôi còn không sợ, cô sợ cái gì?"

Trương Uyển Du cười ha hả nói sang chuyện khác: "À ừm, Ân tổng, giờ tôi hơi buồn ngủ, nếu như anh không có việc gì, trước hết tôi trở về phòng nghỉ ngơi đã"

"Người ủy thác của cô là Trịnh Hàm Đông của công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển khoa học kỹ thuật y dược Tùng Thái?"

Ân Hàn Tín lạnh lùng mở miệng hỏi.

"Làm sao anh biết được?"

Ân Hàn Tín không trả lời câu hỏi của Trương Uyển Du, mà là mặt không thay đổi nhìn chăm chăm cô: "Cô biết vụ án này bị cáo là ai chăng?"

"Đương nhiên biết, là chủ tịch tập đoàn Lam thị - Lam Ánh!"

"Vậy cô có biết phía sau Lam Ánh lại là người nào không?"

Trương Uyển Du nhíu mày: "Lời này của anh là có ý gì?"

"Em gái ruột Lam Ánh là vợ của Phó Quan Lĩnh, Lam Ánh là anh vợ của Phó Quan Lĩnh!"

Trương Uyển Du: ...

Thấy Trương Uyển Du im lặng, Ân Hàn Tín giận tái mặt: "Bao nhiêu luật sự của An thành cũng không chịu tiếp vụ án này, mặc dù cô vừa tới An thành không lâu, cũng không thể không biết bọn họ vì sao không chịu tiếp vụ án này chứ?"

Trương Uyển Du đành chịu nói: "Tôi chỉ là luật sư, nên chắc sẽ không có cái vấn đề lớn gì đâu!"

"Chắc là?"

Ân Hàn Tín giận tái mặt: 'Lập tức trở lại An thành, nói với ông chủ của cô, vụ án này, cô xin rút!"

Trương Uyển Du nhíu mày cự tuyệt: "Không được, bản án này tôi đã tiếp, sao có thể thoái thác chứ?"

đôi mắt tĩnh mịch của Ân Hàn Tín nhìn chòng chọc vào mặt Trương Uyển Du, đôi chân dài bước tới gần phía trước, dọa Trương Uyển Du vội vàng lùi lại, lưng cô tựa vào trên của đằng Sau.

Ân Hàn Tín từ trên cao nhìn xuống Trương Uyển Du, hơi thở lạnh lẽo phả vào trên mặt cô, từng câu từng chữ mang theo sự tức giận: "Cô biết vụ án lần này cô tiếp nhận như thế nào không? Cô có biết nếu trêu chọc Phó Quan Lĩnh về sau sẽ có kết cục gì?"

Đối mặt với khí thế cường đại của Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du khẩn trương đến mức không kiềm chế được.

Mu bàn tay của cô đặt sau lưng, nhanh chóng di chuyển đến khóa cửa.

"Ân tổng, ừm, tôi trở về phòng trước, anh cũng sớm nghỉ ngơi chút đi, bái bai.

Dứt lời, Trương Uyển Du nhanh chóng mở cửa chạy vào trong phòng, sau đó, lấy tốc độ nhanh hơn, 'Bịch' một tiếng, cửa đóng lại.

Ân Hàn Tín trừng mắt cửa phòng đóng chặt, trên mặt một mảnh u ám.

Thái độ của Trương Uyển Du, ý nghĩa chính là sẽ không thoái thác bản án lần này.

Ân Hàn Tín trở lại trong phòng khách của mình, nhìn gian phòng nhỏ hẹp cùng toilet cực kì nhỏ nhíu mày lại.

Điện thoại di động của hắn vang lên.

Là người hẳn phái đi điều tra Trương Uyển Du chạng vạng tối đi đâu gọi tới.

"Tra được gì rồi?"

Nghe điện thoại, Ân Hàn Tín liền hỏi.

Đối phương báo cáo hết thảy sự việc Trương Uyển Du sau khi ra cửa gặp được Phó Quan Lĩnh cho Ân Hàn Tín.

Trong quá trình đối phương miêu tả sự việc, sắc mặt Ân Hàn Tín càng ngày càng khó coi.

Vậy nên, căn bản không phải Trương Uyển Du không cẩn thận ngã xuống đống rác, mà là bởi vì Phó Quan Lĩnh vứt đồ của Trương Uyển Du vào đống rác, Trương Uyển Du đi tìm đồ, mới khiến bản thân chật vật thành như vậy.

Phó Viên Phó Quan Lĩnh sải bước đi vào trong nhà chính.

Vừa đi vào, có một người hầu đúng lúc đi ra, không chú ý tới Phó Quan Lĩnh, đụng vào Phó Quan Lĩnh ở đối diện, canh đang bưng trong tay lập tức toàn bộ hất vào áo sơ mi trắng của Phó Quan Lĩnh.

Người hầu kia bị dọa bịch một tiếng quỳ xuống, phủ phục trên đất.

"Chủ nhân tha mạng, chủ nhân tha mạng!"

Phó Quan Lĩnh ghét bỏ vết bẩn trên áo sơ mi mình, ánh mắt khi nhìn tới người hầu kia hung ác đến cực điểm.

Từ trên xuống dưới Phó Viên tất cả mọi người đều biết, Phó Quan Lĩnh này có bệnh thích sạch sẽ, ghét nhất chính là trên người bị nhiễm bẩn, bây giờ người hầu kia phạm vào điều cấm kỵ của Phó Quan Lĩnh, tất nhiên là hoảng sợ cực kỳ.

"A, dám vẩy canh lên quần áo của ta, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu!"

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT