Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phó Quan Lĩnh ghét bỏ nhấc chân hung hăng đạp Một phát vào trên thân người hầu kia, khiến cô ta lăn xuống dưới bậc thang.

Hắn nhìn về phía thủ hạ đi theo ở sau lưng: "Đem hẳn cút khỏi đây cho ta, đừng để ta nhìn thấy hắn lần nữa!"

"Vâng, ông chủ!"

Tên người hầu kia bị kéo ra khỏi Phó Viên trong sự sợ hãi.

Chờ tên kia bị kéo đi, Phó Quan Lĩnh tiếp tục đi vào trong, trực tiếp đến phòng để quần áo, đem quần áo trên người cởi xuống, ném vào trong thùng rác, lại tắm rửa một lần, thay một bộ áo sơmi cùng quần sạch sẽ xong mới trở lại phòng khách.

Phó Quan Lĩnh vừa ngồi xuống, tâm phúc của hắn - Quách Thạch Lâm liền cung kính tiến lên phía trước.

Phó Quan Lĩnh nhấc chân lên ngồi bắt chéo, thoải mái dễ chịu tựa lưng vào ghế sô pha.

"Nói, chuyện kia thể nào rồi?"

Quách Thạch Lâm ánh mắt chợt lóe.

"Việc này..."

Phó Quan Lĩnh không nhịn được nhìn hắn: "Gì mà cứ cái này cái kia, nói, đến cùng xử lý sao rồi? Ân Hàn Tín có phải là bị dọa tè ra quân không?"

Quách Thạch Lâm không dám ngẩng đầu.

"Không...

Không có, chỗ hàng kia vẫn rất tốt, mà...

Hơn nữa, Ân Hàn Tín cũng không đi đến nhà kho kia!"

"Không có?"

Cơ thể Phó Quan Lĩnh thoáng rời khỏi chỗ tựa lưng, nửa người trên nghiêng về phía trước, khóe môi nhếch lên một độ cong tà mị: "Hmm, ta cho ngươi thời gian dài như vậy để chuẩn bị, bây giờ ngươi lại nói với ta, Ân Hàn Tín với chỗ kia hàng đều bình an vô sự?"

Dưới sự uy hiếp của Phó Quan Lĩnh, cơ thể Quách Thạch Lâm càng thêm run rẩy.

Hắn lắp ba lắp bắp trả lời: "Là...

Là Ân Hàn Tín sớm...

sớm có phòng bị, lúc chúng tôi chuẩn bị xuống...

ra tay, toàn bộ người đều bị người của Ân Hàn Tín phát hiện, chúng tôi...

Chúng tôi thật vất vả...

Thật vất vả mới thoát thân được"

Nghe xong Quách Thạch Lâm báo cáo, Phó Quan Lĩnh cười lạnh thành tiếng.

"Vậy nên, hôm nay ngươi tới chính là muốn nói cho ta, mặc dù lần này các ngươi thất thủ, thế nhưng, tất cả mọi người an toàn trở ra, chuyện này thật đáng mừng, có đúng không?"

Quách Thạch Lâm lau lau mồ hôi túa ra trên trán.

"Ông...

ông chủ, không phải như vậy, chủ yếu là vì bên phía Ân Hàn Tín cũng đã sớm chuẩn bị chu toàn, chính là phòng ngừa chúng ta sẽ ra tay."

Hắn thận trọng nhìn thoáng qua ông chủ mình đang tức giận cực độ: "Hơn nữa, lần này chúng ta thất thủ, đã đánh rắn động cỏ, chỉ sợ muốn tiếp tục ra tay...

sẽ rất khó."

Phó Quan Lĩnh đột nhiên cầm chén trà trên bàn lên, ném về phía Quách Thạch Lâm, bả vai hẳn ta bị chén trà đập vào, nước trà cùng lá trà bắn ra tung tóe, cả người Quách Thạch Lâm chật vật không thôi, trên mặt đất cũng dính không ít vết bẩn.

"Một đám phế vật!"

Phó Quan Lĩnh giận máng: "Bảo ngươi xử lý chuyện gì cũng làm không xong, ta còn nuôi ngươi làm cái gì nữa?!"

Chính mình làm việc không tốt, Quách Thạch Lâm cũng không dám phản bác, chỉ có thể đứng ở nơi đó tùy ý Phó Quan Lĩnh chửi mảng.

Đợi đến khi Phó Quan Lĩnh nguôi giận, Quách Thạch Lâm mới dám mở miệng nói tiếp.

"Mặt khác, trước đó ngài bảo tôi điều tra vị tiểu thư ở cùng ngày trên đại lộ Lục Đăng kia..."

Lúc nhắc đến Trương Uyển Du, lửa giận của Phó Quan Lĩnh đã tiêu tan hơn phân nửa.

"Thế nào, tra được chưa? Cô ta là ai?"

Đầu Quách Thạch Lâm rũ xuống càng thấp, lại tiếp tục đưa tay lau mồ hôi trên trán.

"Việc...

Chuyện này, vẫn chưa tra được, vị tiểu thư kia cũng không phải là người ở Thành phố Lạc Anh"

Quách Thạch Lâm sợ Phó Quan Lĩnh lại nổi giận, Một mạch nói ra toàn bộ những gì tìm hiểu được: "Thông qua giám sát chúng tôi phát hiện, sau khi vị tiểu thư kia rời khỏi đại lộ Lục Đẳng, liền vào khách sạn Hoa Lệ, nhưng, khách sạn Hoa Lệ..."

Quách Thạch Lâm không tiếp tục nói, thể nhưng, Phó Quan Lĩnh cũng đã hiểu lời hắn nói có ý gì.

Khách sạn Hoa Lệ là khách sạn dưới trướng tập đoàn Ân thị, người của hẳn không có tư cách đi điều tra.

Phó Quan Lĩnh nhíu chặt lông mày.

Tại sao người phụ nữ kia lại ở trong khách sạn Hoa Lệ? Việc này có chút khó khăn.

Đôi mắt Phó Quan Lĩnh híp lại, đột nhiên sờ cảm, mở miệng.

"Ngươi nói xem, nếu ta gọi điện thoại cho Ân Hàn Tín, bảo rằng muốn cùng hắn bắt tay hòa giải, để hắn giúp ta tìm hiểu thông tin của người phụ nữ kia, ngươi cảm thấy Ân Hàn Tín sẽ đáp ứng chứ?"

Quách Thạch Lâm:...

Ông chủ, ngài là cứu binh do con khỉ phái tới phải không? Ngài đang đùa tôi đúng chứ? Buổi tối hôm nay, ngài vừa phái người hạ độc thủ với Ân Hàn Tín, hơn nữa còn bị người ta bắt tại trận, bây giờ vì muốn đối phương tìm người cho mình, lại muốn cùng hắn bắt tay hợp tác? Ân Hàn Tín là tên ngốc sao? Sẽ tuỳ tiện tin tưởng lời của Phó Quan Lĩnh? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, sau khi Ân Hàn Tín giúp Phó Quan Lĩnh, hắn chắc chắn sẽ lập tức qua câu rút ván, tiếp tục đối nghịch với Ân Hàn Tín.

Nếu như hắn là Ân Hàn Tín, cũng tuyệt đối không thể ngu ngốc đến nỗi đi giúp Phó Quan Lĩnh chuyện này có đúng không? Quách Thạch Lâm còn chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại anh ta vang lên.

Phó Quan Lĩnh liếc nhìn tên người gọi hiện trên điện thoại Quách Thạch Lâm rồi ra hiệu cho anh ta, ý bảo anh ta nhấc máy.

Quách Thạch Lâm cung kính nghe điện thoại.

"A lô, bà chủ!"

Quách Thạch Lâm liếc nhìn Phó Quan Lĩnh: "Ông chủ, anh ấy đang ở đây!"

Quách Thạch Lâm đưa điện thoại cho Phó Quan Lĩnh: "Ông chủ, bà chủ gọi, bà ấy nói không gọi được cho anh nên mới gọi cho em."

Phó Quan Lĩnh mất kiên nhẫn nhận điện thoại.

"A lô, tôi đây!"

Lam Tịnh Tịnh nũng nịu nói: "Anh Lĩnh, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, anh có nhớ em không?"

Phó Quan Lĩnh tựa lưng vào ghế sô pha, cười lạnh nói: "Lúc cô hỏi tôi có nhớ cô không, người đàn ông của cô có ở bên cạnh cô không?"

"Anh Lĩnh, anh đừng như vậy, suy cho cùng thì hai chúng ta mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận, lúc này anh nhắc tới người đàn ông khác có phải không hay lắm không?"

"Ồ, lúc kết hôn với tôi, cô đã có thai với người đàn ông khác, giờ cô còn mặt mũi nói ra những lời này sao?"

"Anh Lĩnh nói mấy lời ghen tuông thật sự rất dễ nghe"

Phó Quan Lĩnh bực bội cởi cúc áo ở cổ ra.

"Có lời thì mau nói, có rắm thì mau thả, đừng cố ý làm tôi thấy ghê tởm."

Phó Quan Lĩnh lạnh nhạt nói.

Giọng điệu của Lam Tịnh Tịnh hơi cảnh giác: "Quan Lĩnh, có phải anh có người phụ nữ khác rồi không?"

"Hừ, tôi có phụ nữ hay không thì liên quan gì tới cô?"

Phó Quan Lĩnh thờ ơ nói: "Hơn nữa, cô cũng không có tư cách hỏi tôi câu này mà nhỉ?"

"Người phụ nữ đó là ai?"

Lam Tịnh Tịnh đột nhiên hỏi.

"Đợi tôi điều tra ra thân phận của cô ấy, tôi sẽ nói cho cô biết!"

Lam Tịnh Tịnh thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhẹ nhàng nói: "Anh Lĩnh, em hiểu anh mà, anh không thể thích người phụ nữ khác, người anh thích vẫn luôn là em!"

"Không còn chuyện gì khác đúng không?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT