Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lam Tịnh Tịnh chưa nói xong, Phó Quan Lĩnh đã cúp máy, sau đó anh ta ném điện thoại vào tay Quách Thạch Lâm.

"Quách, cậu để ý vụ án của Lam Ánh một chút"

"Vâng!"

Quách Thạch Lâm đồng cảm nhìn ông chủ nhà mình.

Lúc đầu, Phó Quan Lĩnh rất thích Lam Tịnh Tịnh, mặc dù Lam Tịnh Tịnh không thích Phó Quan Lĩnh, nhưng anh ta vẫn cưới Lam Tịnh Tịnh.

Kết quả, đêm tân hôn Lam Tịnh Tịnh ngất xỉu, sau khi Phó Quan Lĩnh đưa cô ta tới bệnh viện kiểm tra thì phát hiện cô ta đã mang thai mười một tuần.

Lúc đó, Phó Quan Lĩnh mới biết Lam Tịnh Tịnh có người đàn ông khác, chẳng qua vì hoàn cảnh ép buộc nên mới kết hôn với anh ta, Phó Quan Lĩnh muốn xử tên đàn ông kia, Lam Tịnh Tịnh biết được liền gây gổ với anh ta, đứa bé cũng mất vào lúc đó.

Cũng vì Phó Quan Lĩnh thật lòng thích Lam Tịnh Tịnh, không muốn làm tổn thương cô ta thêm lần nữa nên đã tha cho người đàn ông kia, ai ngờ, trước đây Lam Tịnh Tịnh chỉ giả vờ xa cách người đàn ông kia, sau khi chắc chắn Phó Quan Lĩnh không dám làm gì mình, cô ta đã đoàn tụ với người đàn ông kia ở nước ngoài.

Mặc dù Lam Tịnh Tịnh lại lần nữa thách thức sức chịu đựng của Phó Quan Lĩnh nhưng cô ta muốn gì Phó Quan Lĩnh vẫn đáp ứng.

Người phụ nữ Phó Quan Lĩnh gặp trên đường hoa tử đằng, có lẽ ...

sẽ là một bước ngoặt.

Sáng hôm sau, Trương Uyển Du tới bệnh viện thú cưng để tìm hiểu sự việc, tuy nhiên, đúng như cô dự đoán, người ở bệnh viện thú cưng hoàn toàn trốn tránh trách nhiệm về chuyện này và liên tục khẳng định bệnh viện không hề sai.

Không tìm được manh mối gì ở bệnh viện thú cưng, cô liền gửi định vị cho Hoa Hoa, để Hoa Hoa giúp cô tra camera giám sát lúc đó.

Ra khỏi bệnh viện thú cưng cũng đã gần tới trưa, cô định tìm một nhà hàng gần đó để ăn trưa.

Đang chuẩn bị qua đường thì thấy đèn đỏ nên cô dừng ở ven đường, một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đứng bên cạnh cô ôm một con cún con, cậu bé qua băng qua đường mà không để ý gì tới đèn đỏ.

Xe cộ trên đường chạy với tốc độ rất nhanh, một tài xế vừa lái xe vừa nghe điện thoại, vì đang đèn xanh nên cũng không để ý tình hình trên đường, tài xế cũng không giảm tốc độ mà lao thẳng tới ngã tư.

Thấy cậu bé sắp bị xe đâm, Trương Uyển Du nhanh chóng lao ra, một tay kéo cậu bé và chú cún trong ngực cậu bé vào lê đường, vì quán tính, cô và cậu bé đều ngã xuống đất.

Vào phút chót, tài xế thấy mình suýt đâm trúng cậu bé nên sợ hãi đạp phanh lại, tiếng phanh gấp cực kỳ chói tai.

Thấy chiếc xe ở ngay trước mắt mình, bản thân suýt chút nữa bị xe đâm trúng, cậu bé sợ hãi run rẩy trong vòng tay Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du đứng lên, đỡ cậu bé dậy rồi nghiêm túc giải thích: "Bạn nhỏ à, sau này muốn qua đường thì phải nhìn rõ đèn giao thông, đèn đỏ thì dừng lại, đèn xanh mới được đi, hiểu chưa?"

"Con hiểu rồi ạt"

Ba mẹ cậu bé hoảng sợ chạy tới.

Bọn họ đứng cách đó không xa nên đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hồn này.

Họ kéo đứa trẻ vào lòng kiểm tra, xác định cậu bé không sao rồi mới cảm kích nhìn Trương Uyển Du nói"

"Cô gái, thật sự rất cảm ơn cô, nếu không có cô thì con trai chúng tôi có lẽ..."

Trương Uyển Du xua tay nói: "Không có gì không có gì, nhưng hai người là bố mẹ thì nên trông con cẩn thận, sao hai người có thể để cậu bé nhỏ như vậy một ôm cún con qua đường một mình chứ?"

"Là chúng tôi không cẩn thận, cảm ơn cô nhiều lắm, cục cưng, con cũng mau cảm ơn cô đi"

"Cảm ơn cô ạ!"

Cậu bé ngoan ngoãn cảm ơn Trương Uyển Du.

"Ngoan quái"

"Cục cưng, đến lúc chúng ta phải đi rồi, con chào tạm biệt cô SIM "Chào cô con đi ạ!"

"Chào con!"

Sau khi cậu bé rời đi, Trương Uyển Du nhăn mặt lại, cô sờ sờ bả vai, bả vai đau nhói.

Do vừa nãy ngã xuống đất nên đau sao? Tới đêm, về tới khách sạn, cơn đau ở cánh tay cũng không dứt.

Cô vào khách sạn, chuẩn bị lên lầu, cô chưa kịp mở cửa phòng mình thì cánh cửa ở phòng đối diện mở ra, Ân Hàn Tín bước ra từ căn phòng.

Lần này gặp Ân Hàn Tín, biểu hiện của Trương Uyển Du đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Sao về muộn vậy?"

Trương Uyển Du vừa tìm thẻ phòng trong túi xách, vừa nói: "À, tôi tới mấy nơi khả nghị, tôi muốn đi tìm bằng chứng"

"Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, tôi bảo cô đừng nhận vụ án này mà?"

Trương Uyển Du: ".."

Anh bảo cô đừng nhận, nhưng cô không đồng ý mà.

Trương Uyển Du đang chuẩn bị mở cửa vào phòng thì Ân Hàn Tín duỗi tay ra nắm lấy cánh tay cô.

Cánh tay anh kéo, tình cờ là cánh tay bị thương của cô, trong chốc lát, bả vai Trương Uyển Du đau nhói, cô đau đớn nhíu mày.

Sắc mặt Ân Hàn Tín lập tức thay đổi: "Tay cô làm sao?"

Trương Uyển Du vô thức co tay lại.

"Không sao, nấy tôi bị đụng nhẹ thôi."

Ân Hàn Tín nheo mắt nhìn ánh mắt né tránh của Trương Uyển Du, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và cởi cúc tay áo của cô.

"Anh làm gì vậy?"

Trương Uyển Du nôn nóng muốn rút tay về, nhưng cánh tay quá đau, nên cô không dám dùng sức, chỉ có thể để Ân Hàn Tín cởi cúc áo, sau đó xắn tay áo cô lên, cánh tay thon dài, trắng nõn và bả vai sưng đỏ, bầm tím lộ ra.

Cô liếc nhìn bả vai, khẽ chau mày.

Không ngờ vụ va chạm vừa nãy nghiêm trọng như vậy, có lẽ vì khi cô ngã xuống đất, trên mặt đất có đá sỏi gì đó nên bị thương hơi nghiêm trọng.

"Chỉ bị đụng nhẹ? Hmm ?"

Ân Hàn Tín thấp giọng hỏi.

Trương Uyển Du chột dạ, không dám phản bác.

Cô kéo tay áo xuống, chặn tầm nhìn của Ân Hàn Tín.

"Không sao, mấy hôm nữa nó sẽ tự lành"

Trương Uyển Du quay người lại định mở cửa phòng, đột nhiên bả vai bị nhéo một cái, cái nhéo này đau tới mức trái tim Trương Uyển Du thất lại, cô đau đớn quay người lại, tên đầu sỏ đứng sau lưng nhìn cô với vẻ mặt u ám.

Trương Uyển Du bị nhéo, vẻ mặt càng thêm tức giận.

Cô khẽ chạm vào miệng vết thương, giận giữ nhìn Ân Hàn Tín.

"Ân tổng, anh đừng có quá đáng"

"Theo tôi tới phòng y tế của khách sạn"

Ân Hàn Tín ra lệnh.

Trương Uyển Du chau mày nói: "Ân tổng, tôi nói rồi, vai tôi không sao, tôi tự..."

Trương Uyển Du còn đang nói dở thì chuông điện thoại của Ân Hàn Tín vang lên, là Ân lão phu nhân gọi.

Ân Hàn Tín nghe máy.

"A lô, bà nội!"

"Dạ, giờ cô ấy đang ở bên cạnh con, nhưng cô ấy.."

Trực giác nói cho Trương Uyển Du biết Ân Hàn Tín sắp nói gì, chuông báo động trong đầu cô vang lên, cô nhanh chóng chấp hai tay trước ngực, làm dáng vẻ cầu xin nhìn Ân Hàn Tín.

Ân Hàn Tín dùng khẩu hình thốt ra ba chữ: Phòng y tế.

Không phải chỉ là phòng y tế thôi sao, đi thì đi.

Trương Uyển Du gật đầu lia lịa.

Tới phòng y tế còn tốt hơn để Ân lão phu nhân biết chuyện cô bị thương rồi làm lớn chuyện lên.

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT