Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hồ Xuân mỉm cười vẫy tay chào Trương Uyển Du.

"Trương Angel, chào cô"

"Chào trợ lý Hồ!"

"Tổng giám đốc Trịnh của chúng tôi đang bận việc, không có thời gian gặp cô, có chuyện gì thì cô nói với tôi cũng được, mời Trương Angel theo tôi tới phòng khách."

"Được!"

Trương Uyển Du tới phòng khách, các ngăn tủ ở phòng khách xếp đầy các các hộp bao bì dược phẩm và các tờ quảng cáo do công ty TNHH phát triển công nghệ dược phẩm nghiên cứu và sản xuất.

Ánh mắt Trương Uyển Du lướt qua những hộp bao bì sản phẩm, cô nhướng mày cười nói: "Sản phẩm của quý công ty thật đa dạng, không những có thuốc dùng cho động vật, mà còn có thuốc dùng cho người."

Hồ Xuân nhíu mày lại, lập tức chuyển chủ đề: "Trương Angel, chúng ta nên tập trung nói về phiên toà ngày mai đi"

Trương Uyển Du gật đầu nói: "Được, là thế này, ngày mai lúc lên toà..."

Nói khoảng nửa tiếng, Trương Uyển Du và Hồ Xuân ra khỏi phòng khách.

Hai người cùng nhau bước ra cửa.

"Trương Angel, vụ kiện lần này nhờ cô vậy!"

"Quản lý Hồ đừng khách sáo, đây là chuyện tôi nên làm!"

Hai người còn chưa ra khỏi cửa, Một nhân viên nữ ở bên ngoài vội vàng đi vào, cô ấy nhất thời không nhìn thấy Hồ Xuân và Trương Uyển Du nên đụng trúng Trương Uyển Du, xấp tài liệu trong tay cô ấy rơi xuông đất.

"Á"

Nhân viên nữ ngạc nhiên thốt lên, sau đó vội vàng cúi xuống nhặt tài liệu.

Trương Uyển Du cúi xuống giúp cô ấy nhặt tài liệu lên.

Khi đang nhặt tài liệu, Trương Uyển Du liếc thấy vài từ nhạy cảm trên tài liệu, cô không nhịn được nhìn thêm một chút, sau đó cô đưa tài liệu cho nhân viên nữ kia.

Nhân viên nữ thấy Trương Uyển Du đang cầm tài liệu, cô ấy lo lắng lấy tài liệu lại, lúng túng cảm ơn Trương Uyển Du: "Cảm ơn cô."

Hồ Xuân khó xử nhìn Trương Uyển Du: "Thật ngại quá, nhân viên ở viện nghiên cứu chúng tôi quá bất cẩn, nếu cô ấy đụng trúng Trương Angel thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô nhé"

"Không sao, chuyện nhỏ thôi"

Hồ Xuân tiễn Trương Uyển Du tới cửa.

Trương Uyển Du khách sáo nói: "Được rồi, quản lý Hồ, ngày mai chúng ta gặp trên toà"

"Được, vậy tôi không tiễn nữa, Trương Angel đi cẩn thận, ngày mai gặp "

Trương Uyển Du bắt xe về.

Hồ Xuân nhìn theo chiếc xe, tới khi bóng dáng Trương Uyển Du biến mất ở khúc cua, cô ta mới quay về phòng làm việc của mình với khuôn mặt ảm đạm.

Trong phòng làm việc, nhân viên nữ kia sợ hãi đứng trước mặt Hồ Xuân nói: "

Quản lý Hồ, vừa nấy tài liệu của em đã bị cô gái kia nhìn thấy rồi, cô ấy sẽ không..."

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù có nhìn thấy thì cũng không biết đó là thứ gì, cô cứ yên tâm mà làm"

Hồ Xuân mắng cô ấy: "

Chút chuyện nhỏ này đã làm cô hoảng hốt như vậy, cho dù không có gì thì nhìn biểu hiện của cô, người khác cũng sẽ nghi ngờ."

"

Nếu tổng giám đốc biết chuyện..."

Hồ Xuân cười lạnh nói: "

Tên ngốc đó chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu, có thể biết cái gì được"

"Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị gì nữa, tài liệu đâu, lấy ra cho tôi xem xem!"

Nhân viên nữ vội vàng đưa tài liệu ra.

"Đây a"

Hồ Xuân lật tài liệu ra xem, khuôn mặt cô †a cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng.

""

Được rồi, cô ra ngoài trước đi"

Hồ Xuân dặn dò thêm: "Nhớ kỹ, nhất định phải kín miệng"

"Vâng!"

Sau khi Trương Uyển Du rời khỏi công ty dược phẩm Tùng Thái, cô đi thắng về khách sạn.

Tuy nhiên, khi xe của Trương Uyển Du cách khách sạn Kim Thành một trăm mét, đột nhiên có Một chiếc xe đi ngược chiều chạy thẳng tới chiếc xe taxi cô đang ngồi.

Tài xế đang kể chuyện con trai mới sinh của mình dễ thương thế nào suốt, thấy vậy thì xuống xe xem tình hình của chiếc xe phía trước kết quả, tài xế kia vừa xuống xe liền bị hai người kéo qua một bên.

Có một người bước ra từ trong xe, anh ta cười ha ha bước tới cửa sổ xe chỗ Trương Uyển Du.

"Cô Ngọc Trụy, mời cô xuống xe!"

Trương Uyển Du: ".."

Thấy Phó Quan Lĩnh ở trước mặt, trong lòng Trương Uyển Du thâm mắng một tiếng "biến thái".

Vừa gặp mặt đã vứt mặt dây chuyền ngọc bích của cô vào thùng rác, giờ lại đột nhiên chặn xe cô.

Thấy Trương Uyển Du không nhúc nhích, Phó Quan Lĩnh thở dài chống tay lên đầu xe, nghiêng đầu qua nhìn Trương Uyển Du, nở nụ cười đen tối lộ ra hai hàm răng trắng sáng: "Cô Ngọc Trụy, nếu cô không xuống xe thì chắc tôi sẽ sai người mời cô ra ngoài"

Trương Uyển Du cười lạnh: "Anh cho rằng người của anh có thể đụng vào tôi sao?"

"Tất nhiên không thể!"

Phó Quan Lĩnh cười hì hì nói: "

Nhưng tôi có thể đụng vào tài xế taxi kia, nếu cô không đi cùng tôi thì tôi sẽ...

mang anh ta vê cho con chó ngao Tây Tạng nhà tôi ăn."

Trương Uyển Du: ".."

đáng khinh bỉ, vô liêm sỉ! Mặc dù Trương Uyển Du không tình nguyện nhưng dưới sự ép buộc của Phó Quan Lĩnh, cuối cùng cô vẫn phải xuống xe và lên xe của anh ta, trước khi bị đưa lên xe, điện thoại của cô cũng bị tịch thu.

Nhìn thấy tài xế taxi bị người của Phó Quan Lĩnh đưa lên một chiếc xe khác, Trương Uyển Du nhíu chặt mày nói: "Không phải tôi đã ngồi lên xe của anh rồi sao, sao anh còn không thả tài xế kia đi?"

Phó Quan Lĩnh cười gian xảo nói: "Cô Ngọc Trụy, sao tôi có thể bảo đảm cô có bỏ chạy giữa đường hay không, để tránh chuyện cô bỏ chạy giữa đường, tôi sẽ giữ ông ta lại làm con tin trước, khi nào tới nơi thì khi đó tôi sẽ thả người."

Trương Uyển Du: ".."

Trương Uyển Du giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Phó Quan Lĩnh.

Nếu thái độ của tài xế taxi kia tệ một chút thì có lẽ cô sẽ không màng đạo đức mà trực tiếp chạy trốn.

Nhưng suốt quãng đường tài xế taxi đều rất dịu dàng, vợ anh ãy vừa hết ở cữ, anh ấy rất thương vợ và đứa con mới chào đời của mình, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì thì gia đình anh ấy sẽ tan nát mất.

Vậy nên cô không nhẫn tâm bỏ mặc anh ta.

"Anh bắt tôi làm gì? Đừng nói với tôi là anh nhìn trúng tôi rồi nhé?"

Trương Uyển Du giận dữ trừng mắt nhìn Phó Quan Lĩnh.

"Cô Ngọc Trụy thật là thông minh!"

Trương Uyển Du: ".."

Trương Uyển Du nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy tên của một nhà hàng, hai mắt cô sáng lên.

Nếu cô nhớ không nhầm thì tối qua lúc Ân Hàn Tín gọi điện cho người ta có nói tối nay anh ấy sẽ tới nhà hàng này ăn tối.

"Chờ đã, dừng xel"

Trương Uyển Du đột nhiên hét lên.

Phó Quan Lĩnh không hài lòng nhìn cô? "Làm gì? Trương Uyển Du dùng giọng điệu của hết sức tự nhiên nói: "Bây giờ là giờ ăn tối, tất nhiên phải đi ăn cơm rồi, bên cạnh vừa khéo có một nhà hàng, chúng ta tới nhà hàng đó ăn cơm đi"

Phó Quan Lĩnh liếc mắt nhìn nhà hàng trước mắt, lạnh lùng nói: "Muốn ăn cơm thì đợi chúng ta tới nơi đã rồi ăn"

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT