Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phó Quan Lĩnh nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trương Uyển Du, người đang tự tin mỉm cười đối mặt với anh ta.Năm giây sau, sắc mặt Phó Quan Lĩnh trầm xuống, anh ta rống lên với tài xế: "Dừng xe, tới nhà hàng vừa nãy ăn tối"

Đôi tay đang nắm chặt của Trương Uyển Du buông lỏng ra.

Quá tốt rồi! Khi xuống xe, Phó Quan Lĩnh ghé sát vào tai Trương Uyển Du đe dọa: "Cô Ngọc Trụy, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô đừng giở trò với tôi, cô chạy không thoát đầu, còn nữa, ở Thành phố Lạc Anh này, không ai có thể cứu cô"

Trương Uyển Du lại nắm chặt tay lại.

"Anh Phó yên tâm, tôi có thể giở trò gì chứ, tôi chỉ muốn ăn cơm thôi!"

Trương Uyển Du kiêu ngạo nâng cằm lên, cô không được yếu đuối.

Khắp Thành phố Lạc Anh, người có thể trắng trợn bắt cô trước cổng khách sạn Kim Thành giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa còn kiêu ngạo như vậy, Trương Uyển Du mà không đoán ra hắn là ai thì quá ngu ngốc rồi.

Phó Quan Lĩnh ngạc nhiên nhìn Trương Uyển Du.

Không ngờ cô ấy có thể đoán ra thân phận của mình.

Đúng là người phụ nữ anh nhìn trúng, rất thông minh! Rất can đảm.

Phó Quan Lĩnh nhướng mày nói: "Tốt nhất là như vậy!"

Sau đó, Phó Quan Lĩnh, Trương Uyển Du và mấy thuộc hạ đi sau họ cùng đi vào nhà hàng.

Khi cùng Phó Quan Lĩnh vào nhà hàng, tất cả tế bào cảnh giác của cô đều bắt đầu hoạt động.

Cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phó Quan Lĩnh hay không, tất cả đều phụ thuộc vào nơi này.

Phó Quan Lĩnh và Trương Uyển Du ngồi trong một phòng bao lớn.

Khi gọi món, Trương Uyển Du rất nghe lời, cô thành thật gọi món, ăn cơm.

Giữa bữa ăn, Trương Uyển Du đột nhiên đứng dậy.

Hai thuộc hạ của Phó Quan Lĩnh cũng đang ở trong phòng bao lập tức cảnh giác tới gần Trương Uyển Du.

Phó Quan Lĩnh cười nhìn Trương Uyển Du đang đứng dậy, anh ta mở miệng nói: "Không phải cô muốn nói cô muốn đi vệ sinh chứ?"

Trương Uyển Du dứt khoát thừa nhận: "Người có ba việc gấp, tôi muốn đi vệ sinh, anh Phó sẽ không phải là không cho phép chứ?"

"Tất nhiên cho phép! Nhưng nếu cô dám giở trò thì tôi không dám chắc tài xế taxi kia sẽ như thế nào đâu"

Phó Quan Lĩnh dùng cảm ra hiệu cho hay tên thuộc hạ kia: "Đưa cô Ngọc Trụy đi vệ sinh, khách sáo một chút"

"Vâng!"

Trương Uyển Du bình tĩnh bước ra khỏi phòng bao trước mặt Phó Quan Lĩnh.

Hai thuộc hạ vẫn luôn làm tròn trách nhiệm theo sát phía sau cô.

Trương Uyển Du cũng đi vệ sinh thật.

Sau khi nghe rõ có tiếng nói của phục vụ cách nhà vệ sinh không xa, cô mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Đương nhiên hai tên thuộc hạ cũng theo sát phía sau cô.

Nhân viên phục vụ đang đi phía trước, Trương Uyển Du đột nhiên gọi người đó lại: "Phục vụ, chờ chút."

"Thưa quý khách, không biết quý khách có yêu cầu gì?"

Nhân viên phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn Trương Uyển Du.

Hai tên thuộc hạ phía sau Trương Uyển Du lập tức cảnh giác nhìn Trương Uyển Du chằm chằm.

Trương Uyển Du mỉm cười nói: "Tôi muốn gọi thêm món"

"Quý khách ở phòng nào? Quý khách muốn gọi thêm món gì ạ? Trương Uyển Du cười nói số phòng cho phục vụ, sau đó cô chậm rãi nói: "Thêm một chân gấu hấp."

Trương Uyển Du vừa nói xong, sắc mặt phục vụ liền tối đi, phục vụ nói:"

"Thưa chị, gấu là động vật đặc biệt cần bảo tồn của Quốc gia, bắt làm đồ ăn là phạm pháp, nhà hàng của chúng em là nhà hàng bình thường, nếu chị muốn ăn chân gấu thì chị tìm nhầm chỗ rồi"

Trương Uyển Du cười khẩy nói: "Không có thì không có, lắm lời như vậy làm gì? Cô chỉ là một nhân viên phục vụ thôi, vậy mà dám cô dùng thái độ này phục vụ khách hàng, quản lý nhà hàng của các cô đâu?"

"Quý khách, rõ ràng quý khách là người gây hấn trước!"

"A, tôi gây hấn? Tôi tới nhà hàng của các người ăn cơm thì chính là khách hàng của các người, khách hàng là thượng đế, người quản lý khách sạn của các cô không nói cho cô biết sao? Gọi giám đốc của các cô tới đây!"

Nhân viên phục vụ là một sinh viên mới hai mươi tuổi đầu đi làm thêm, bị Trương Uyển Du măng như vậy, hốc mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt chực trào rơi xuống.

Nữ phục vụ hốt hoảng.

Nếu gọi giám đốc của cô ấy qua đây thật thì cô ấy không thể làm việc ở nhà hàng này được nữa, lương tháng này có thể cũng sẽ bị trừ bớt.

"Quý khách, chị...chị đừng gọi giám đốc của bọn em, vừa rồi thái độ của em không tốt, xin lỗi chị! Chị làm ơn..."

Hai tên thuộc hạ của Phó Quan Lĩnh thấy vậy liền chau mày, không đành lòng quay mặt đi chỗ khác.

Trương Uyển Du nhíu mày trừng mắt nhìn nữ phục vụ nói: "Khóc cái gì mà khóc, xúi quẩy!"

Trương Uyển Du đột nhiên nhanh tay nhanh mắt nhét khăn giấy vào túi nhân viên phục vụ, nháy mắt với cô ấy, sau đó xua tay nói: "Đi mau đi mau, đừng làm tôi ngứa mắt"

Nữ phục vụ sửng sốt một chút, sau đó cô ấy vội vàng xoay người rời đi.

Sau khi nữ phục vụ rời đi, Trương Uyển Du thở dài nhẹ nhõm, cô quay người trở lại phòng bao, bình tĩnh ngôi bên cạnh Phó Quan Lĩnh.

Sắc mặt của Phó Quan Lĩnh trông có vẻ rất bình thường.

Tuy nhiên, Trương Uyển Du vừa ngồi xuống, phòng bao cô đang ở bị người ở bên ngoài mở ra, hai người dẫn theo một người vào.

Nhìn thấy người đó, Trương Uyển Du nhíu mày lại.

Người này không phải là nữ phục vụ lúc nãy sao? Sao cô ây lại bị người †a đưa vào đây? Đôi mắt của nữ phục vụ vẫn còn ngẩn lệ, khuôn mặt vô cùng hoảng loạn và sợ hãi, cơ thế run rẩy dữ dội.

"Các anh...

Các anh làm gì vậy? Các anh thả tôi ra!"

Phó Quan Lĩnh giống như con cáo xảo quyệt cười nhìn Trương Uyển Du nói: "Cô Ngọc Trụy, vân chưa biết cô ta là ai sao?"

Trương Uyển Du ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không biết"

"Ồ?"

Ánh mắt của Phó Quan Lĩnh nhìn hai tên thuộc hạ của minh ra hiệu, thuộc hạ lập tức lấy khăn giấy mà Trương Uyển Du đã nhét vào túi nữ phục vụ ra.

Phó Quan Lĩnh lấy khăn giấy mà tên thuộc hạ đưa tới, cầm tờ khăn giấy đó quơ quơ trước mặt Trương Uyển Du.

"Cô Ngọc Trụy, cô không quên đây là cái gì chứ?"

Trương Uyển Du thờ ơ liếc nhìn, cô nói: "Không phải chỉ là khăn giấy thôi sao? Vừa nãy tôi dạy bảo cô ấy, cô ấy khóc, tôi đưa khăn giấy cho cô ấy, sao vậy...

Chuyện này có vấn đề gì sao?"

Phó Quan Lĩnh cười híp mắt nhìn Trương Uyển Du: "Cô Ngọc Trụy, cô tưởng tôi là đồ ngốc sao? Cô muốn lợi dụng nhân viên phục vụ này, để cô ta truyền tin cho cô, tìm người tới cứu cô, tuy nhiên...

kế hoạch của cô đã bị tôi nhìn thấu rồi"

Đôi mắt xinh đẹp của Trương Uyển Du chớp chớp, cô vô tội thở dài: "Anh Phó, mặc dù tôi biết anh không tin tôi nhưng anh cũng không thể nghỉ ngờ tôi như vậy"

"Xem ra cô chưa thấy thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Phó Quan Lĩnh chậm rãi mở khăn giấy ra, khăn giấy trắng tinh, bên trên không hề có gì cả.

Thấy tờ khăn giấy trắng tỉnh, Phó Quan Lĩnh sững sờ một lúc, anh ta nhìn đi nhìn lại tờ khăn giấy mấy lần mới xác định trên đó nửa chữ cũng không có.

Trương Uyển Du nhìn chằm chằm vào tờ khăn giấy trên tay Phó Quan Lĩnh: "Anh Phó, anh nói tôi câu cứu người ta, vậy chữ cầu cứu của tôi viết ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT