Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Uyển Du hơi tức giận nói: "Anh Phó, tôi đã nói tôi sẽ không bỏ trốn thì chắc chắn tôi sẽ không bỏ trốn, anh nghi ngờ tôi như vậy thật sự rất quá đáng đấy"

Trong lòng Phó Quan Lĩnh rất khó hiểu.

Nhưng nếu trên khăn giây đã không có gì thì có lẽ Trương Uyển Du chỉ đơn giản là thấy nữ phục vụ khóc nên cố ý đưa khăn giấy cho cô ta thôi.

Có lẽ anh ta đa nghi quá rồi.

"Là người của tôi nhầm, oan uống cho cô quá, xin lỗi cô!"

Trương Uyển Du "hừ"

một tiếng.

Phó Quan Lĩnh phất tay sai thuộc hạ đưa người ra ngoài.

Sau khi ba người kia ra ngoài, Phó Quan Lĩnh cũng đứng dậy nói: "Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi"

Trương Uyển Du chau mày nói: "Tại sao chứ? Tôi còn chưa ăn no mà"

"Bữa tối ăn no sáu phần là được rồi, phụ nữ phải mảnh mai một chút mới đẹp!"

Trương Uyển Du: ".."

Biến thái! Không lâu sau, Phó Quan Lĩnh đưa Trương Uyển Du ra khỏi nhà hàng.

Trương Uyển Du lần nữa ngồi trên xe của Phó Quan Lĩnh, mắt thấy càng ngày càng cách xa nhà hàng, lòng cô trùng xuống.

Không biết Ân Hàn Tín có nhận được tin tức mà cô gửi đi không.

Trên thực tế.

Cô chỉ giả vờ truyền tin cho nữ nhân viên kia để đánh lừa Phó Quan Lĩnh mà thôi.

Cô biết ngoài hai tên thuộc hạ đi theo cô ra, vẫn còn người của Phó Quan Lĩnh đang ở trong bóng tối nhìn chằm chäảm vào cô, ngăn cô làm những động tác nhỏ.

Đúng như cô đoán, quả nhiên trong bóng tối vẫn còn người của Phó Quan Lĩnh.

Ban nãy ở hành lang của nhà hàng, sau khi cô ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi thì không cẩn thận đụng trúng một vị khách, nhân lúc không có ai để ý, cô liền nhét một tờ khăn giấy khác vào tay vị khách kia.

Cô cũng đang đánh cược, cho dù tờ giấy đó có thể thuận lợi tới tay Ân Hàn Tín thì liệu Ân Hàn Tín có nghi ngờ tính chân thực của nó hay không, còn nữa, Ân Hàn Tín có kịp tới cứu cô không .

Nếu thắng cược thì cô có thể thoát khỏi Phó Quan Lĩnh, nếu thua cược thì cô sẽ rơi vào tay Phó Quan Lĩnh, chỉ e tối nay...

Cô nắm chặt hai tay lại.

Mối thù của cô còn chưa được trả, cô không muốn bị Phó Quan Lĩnh chiếm đoạt cơ thể, càng không muốn trở thành món đồ chơi của anh ta.

Tuy nhiên, tất cả những gì bây giờ cô có thể làm đó là chờ đợi! Ngay lúc này, trong bãi đỗ xe của nhà hàng, trên một chiếc Bentley Mulsanne màu đen, Ân Hàn Tín đang ngồi trên ghế sau với vẻ mặt u ám, tay anh cầm điện thoại di động, thuộc hạ của anh đang báo cáo với anh vị trí chiếc xe của Phó Quan Lĩnh và Trương Uyển Du.

Thuộc dạ ở đầu dây bên kia nói: "Hiện tại xe của bọn Phó Quan Lĩnh vẫn đang di chuyển, ước chừng nửa tiếng nữa bọn chúng sẽ tới Phó Viên"

"Được, tôi biết rồi"

Ân Hàn Tín cúp máy.

Ân Hàn Tín siết chặt tay lại, đáy mắt vô cùng lạnh lẽo, trong tay anh là một tờ khăn giấy, phía trên là nét chữ xiên xiên vẹo vẹo của Trương Uyển Du, vừa nhìn là biết Trương Uyển Du viết tờ giấy này rất vội vàng.

Trước đó, người anh cử đi để âm thầm bảo vệ Trương Uyển Du đã nói cho anh biết Trương Uyển Du bị Phó Quan Lĩnh bắt đi rồi! Người theo dõi chiếc xe của bọn Phó Quan Lĩnh nói Trương Uyển Du không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào, nghe vậy trái tim anh vẫn luôn chìm xuống đáy vực, anh tưởng rằng Trương Uyển Du đã để ý tới Phó Quan Lĩnh.

Nhìn tờ khăn giấy trong tay, đám mây mù trong lòng Ân Hàn Tín được xua tan.

Thì ra Phó Quan Lĩnh lấy tính mạng của tài xế taxi ra uy hiếp nên Trương Uyển Du mới không thể không thuận theo Phó Quan Lĩnh.

Liếc mắt nhìn tờ khăn giấy trong tay, Ân Hàn Tín lập tức gọi một cuộc điện thoại.

Đợi đối phương nghe máy, Ân Hàn Tín nhẹ nhàng nói: "A lô, thủ trưởng Phí phải không? Tôi là Hàn Tín, tôi có việc muốn nhờ ngài giúp một tay."

Từ lúc rời khỏi nhà hàng tới giờ đã qua hai mươi phút rồi, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi về phía sau, tâm trạng Trương Uyển Du càng lúc càng rối bời, cả người cũng bắt đầu đứng ngồi không yên ở trong xe.

Bây giờ đã càng ngày càng gần hang ổ của Phó Quan Lĩnh, có thể tưởng tượng ra, nếu như cô bị đưa vào nhà họ Phó rồi thì sẽ rất khó có cơ hội trốn thoát lần nữa.

Em trai cô còn chưa tìm được, nguyên nhân cái chết của bà cô còn chưa được điều tra rõ, mối thù lớn của cô còn chưa trả được, hơn nữa...

Cô còn chưa thực sự nếm trải hương vị của tình yêu.

Tay cô dẫn dần nắm chặt lại.

Chẳng lẽ cô sẽ bị chôn vùi trong tay Phó Quan Lĩnh thật sao? Đột nhiên chiếc xe dừng lại.

Hai mắt Trương Uyển Du sáng lên.

Lễ nào Ân Hàn Tín tới rồi sao? Cô chờ mong nhìn về phía đầu xe, vừa nhìn thấy, lòng cô lập tức chìm xuống đáy vực.

Phía trước chiếc xe làm gì có người tới cứu cô, phía trước chỉ có những người ăn mặc giống thuộc hạ của Phó Quan Lĩnh, bọn họ là người của Phó Quan Lĩnh.

"Ông chủ, băng nhóm Đầu Hổ hôm qua tập kích anh đuổi tới rồi, anh đổi xe rồi đi theo đường mòn trước đi, bọn em sẽ chặn chúng lại"

"Được!"

Phó Quan Lĩnh đồng ý, anh ta thô lỗ nắm lấy cánh tay của Trương Uyển Du nói: "Xuống xel"

Trương Uyển Du hơi kháng cự.

Nếu đổi xe thì Ân Hàn Tín có thể sẽ càng khó tìm thấy cô.

Phó Quan Lĩnh cảm nhận được sự phản kháng của Trương Uyển Du, anh ta dùng sức kéo Trương Uyển Du từ trên xe xuống.

Vì động tác của Phó Quan Lĩnh quá mạnh, cô không cẩn thận bị trẹo chân, cô đau đớn nhăn mặt.

Phó Quan Lĩnh không hề quan tâm tới chân cô, ngược lại còn thô lỗ kéo cô tới một chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên đường.

Kết quả là Trương Uyển Du bị Phó Quan Lĩnh lôi vào trong xe.

Sau khi Phó Quan Lĩnh ngồi lên xe, chiếc xe hơi màu đen khởi động, sau đó rế sang vào một con đường mòn.

Nhìn con đường rộng lớn ở phía sau xa dần, lại nhìn con đường mòn gồ ghề tối tăm bên cạnh, trong lòng Trương Uyển Du dâng lên một nỗi tuyệt vọng.

Cô hơi hối hận vì đã cứu tài xế taxi kia.

Hiện giờ, cách hang ổ của Phó Quan Lĩnh càng lúc càng gần, nếu tiếp tục đi về phía trước thì có lẽ sẽ không kịp nữa rồi.

Không được, cô không thể theo Phó Quan Lĩnh tới hang ổ của anh ta, cô nhất định phải chạy trốn.

Cô cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, lúc này xung quanh toàn là rừng núi, rất u ám.

Từ nhỏ cô đã sợ bóng tối, nhưng trong rừng sâu tối tắm có đáng sợ hơn nữa thì cũng không đáng sợ bằng việc bị đưa tới hang ổ của Phó Quan Lĩnh.

Nghĩ vậy, cô lập tức mở cửa xe tra rồi trực tiếp nhảy xuống xe, mặc kệ tình hình xung quanh.

Khi Phó Quan Lĩnh phát hiện Trương Uyển Du định bỏ trốn thì Trương Uyển Du đã mở cửa xe ra rồi.

Phó Quan Lĩnh cảnh giác bắt Trương Uyển Du lại nhưng đã quá muộn, Trương Uyển Du đã nhảy xuống xe.

Phó Quan Lĩnh hét lớn: "Dừng xe!"

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT