Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Dáng vẻ Phó Quan Lĩnh kiêu ngạo, anh ta trào phúng nhìn Thiếu tá Ngô, lời lẽ sắc bén mang theo sự đe dọa: "Thiếu tá Ngô, lần này anh phối hợp với Ân Hàn Tín ức hiếp tôi, món nợ này tôi nhớ kỹ rồi!"

Thiếu tá Ngô trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Phó Quan Lĩnh, rốt cuộc anh có giao người không?"

"Giao, tất nhiên giao, Thiếu tá Ngô đích thân dẫn người tới, tôi còn có thể không giao sao?"

Phó Quan Lĩnh quay đầu lại nháy mắt với tên thuộc hạ phía sau, thuộc hạ lập tức thả Trương Uyển Du ra.

Trương Uyển Du nóng lòng muốn đi về phía Ân Hàn Tín, lúc đi ngang qua bên cạnh Phó Quan Lĩnh, Phó Quan Lĩnh đột nhiên quát lên: "Đứng lại!"

Trương Uyển Du vội vàng dừng bước.

Hai bên vốn đã thả lỏng một chút, nhưng lúc này tất cả lại lần nữa giương cung tuốt kiếm.

Phó Quan Lĩnh đút tay vào túi, nghiêng đầu, gian ác nhìn Trương Uyển Du, nở nụ cười lộ ra hai hàm răng trắng sáng nói: "Cô Ngọc Trụy, chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi!"

Nghe những lời này, Trương Uyển Du lạnh sống lưng, cô không thể không tăng tốc đi về phía Ân Hàn Tín.

Trương Uyển Du còn chưa đi tới trước mặt Ân Hàn Tín thì Ân Hàn Tín đột nhiên sải bước về phía Trương Uyển Du, sau đó bế cô lên.

Cơ thể đột nhiên treo lơ lửng trên không, Trương Uyển Du kinh ngạc kêu lên, cô ôm lấy cổ Ân Hàn Tín để không bị ngã xuống.

Nhiều người đang nhìn thế này, sao Ân Hàn Tín có thể đột nhiên bế cô lên như vậy? "Anh mau bỏ tôi xuống!"

Hai chân Trương Uyển Du giãy dụa ra hiệu cho Ân Hàn Tín bỏ mình xuống.

"Cô xác định chân mình vẫn còn đi được?"

Ân Hàn Tín thấp giọng nói.

Nhìn qua ánh đèn, Trương Uyển Du thấy mắt cá chân mình đã sưng lên như cái bánh bao, thảo nào mỗi bước đi đều đau thấu tim.

Trương Uyển Du lúng túng cười nói: "Không đi được!"

"Để thuận tiện cho việc cứu người nên tôi phải nói dối với người khác rằng em là vợ chưa cưới của tôi, xin lỗi em trước, lát nữa em phối hợp với tôi một chút."

Về điều này, Trương Uyển Du hiểu rất rõ.

Nếu dựa vào mối quan hệ bạn bè bình thường của cô và Ân Hàn Tín thì sẽ không có chuyện Thiếu tá Ngô mang người tới đây, nếu nói hai người là vợ chồng thì...

Khắp Trung Quốc không ai không biết Ân Hàn Tín chưa kết hôn, vì vậy, chỉ có thể nói quan hệ của hai người họ là vợ chồng chưa cưới.

Cô gật đầu lia lịa.

"Anh không cần nói xin lỗi, anh cũng vì cứu tôi thôi, tôi nên cảm ơn anh mới phải."

Khi Ân Hàn Tín ôm Trương Uyển Du tới trước mặt Thiếu tá Ngô, Thiếu tá Ngô vô cùng quan tâm nhìn Trương Uyển Du hỏi: "Cô Trương, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao, cảm ơn Thiếu tá Ngô đã quan tâm."

Trương Uyển Du cười đáp.

Khi tới trước mặt Thiếu tá Ngô, Trương Uyển Du cảm thấy cứ ở trong lòng Ân Hàn Tín thì không ổn, cô giãy dụa muốn xuống nhưng Ân Hàn Tín lại không buông cô ra, Trương Uyển Du chỉ có thể mất kiên nhẫn ở trong lông ngực Ân Hàn Tín, sau đó xấu hổ cười cười với Thiếu tá Ngô.

Mặc dù đang trong đêm tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên của Trương Uyển Du, lúc cô cười lên càng làm rung động lòng người, Thiếu tá Ngô tấm tắc, thảo nào cô được cả Ân Hàn Tín và Phó Quan Lĩnh để ý, hơn nữa bọn họ còn nổi giận vì người đẹp.

Anh ta lắc lắc đâu, xua tan ý nghĩ xấu xa trong đầu.

Chậc chậc, hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy mà, người phụ nữ như vậy không phải người mà anh ta có thể mơ tưởng tới.

Thiếu tá Ngô toét miệng cười nói: "Cô Trương không sao thì tốt, không uổng công chúng tôi tới đây một chuyến."

"Lần này tôi và anh Ấn Hàn..."

chữ "Tín"

còn chưa nói ra, eo Trương Uyển Du bị người ta nhéo một cái, Trương Uyển Du lập tức cảnh giác, lời trong miệng còn chưa thốt ra đã vội vàng sửa lại cách xưng hô: "Tôi và Hàn Tín làm phiên Thiếu tá Ngô rồi, thật sự cảm ơn anh, không có anh thì tôi không thể thuận lợi thoát khỏi nguy hiểm được."

"Không phiên, không phiên! Tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, chỉ cần cô Trương không sao thì nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi!"

Ân Hàn Tín nhẹ nhàng nói: "Thiếu tá Ngô, tôi đưa Uyển Du rời khỏi đây trước, những chuyện khác giao lại cho anh nhé."

"Được.' Nói xong, Ân Hàn Tín ôm Trương Uyển Du đi thẳng về phía chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen, anh cẩn thận ôm cô lên xe, sau khi hai người lên xe, chiếc xe khởi động và rời khỏi nơi này.

Hai nhân vật chính là Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín đều đã rời đi, đương nhiên hai nhóm của Thiếu tá Ngô và Phó Quan Lĩnh cũng lần lượt giải tán.

Sau khi hai nhóm rời đi, khu rừng khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh lúc đâu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Ân Hàn Tín đưa Trương Uyển Du rời khỏi khu rừng, anh đi thẳng tới một bệnh viện ở thành phố Lạc Anh.

Trương Uyển Du ngôi trong phòng làm việc của bác sĩ, một nam bác sĩ đang chuẩn bị kiểm tra chân cho Trương Uyển Du.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô lập tức đứng dậy, vừa động đậy, cơn đau từ chân truyền tới khiến trái tim đau đớn của cô co thắt lại.

Ân Hàn Tín đưa tay ra đỡ Trương Uyển Du, anh lo lắng nhìn cô: "Đau lắm sao?"

Nói xong, Ân Hàn Tín sắc bén nhìn nam bác sĩ đang đứng bên cạnh.

Nam bác sĩ: "..."

Anh ta muốn nói, anh ta còn chưa đụng tới chân Trương Uyển Du đâu, tự dưng cô kêu lên, thật sự không phải lỗi của anh ta! Anh ta oan uổng quá mà.

Trương Uyển Du nắm chặt tay Ân Hàn Tín nói: "Không phải, Ân tổng, là tài xế taxi kia, mặc dù tôi được cứu rồi nhưng tài xế taxi vẫn đang nằm trong tay Phó Quan Lĩnh, Phó Quan Lĩnh đã từng nói, nếu tôi bỏ trốn thì hắn sẽ giết tài xế taxi kia "

Trương Uyển Du vô cùng lo lắng nói: "Tôi lo Phó Quan Lĩnh sẽ không tha cho tài xế taxi đó."

Ân Hàn Tín dịu dàng giữ bả vai Trương Uyển Du lại rồi ấn cô ngồi xuống ghế.

"Em yên tâm đi, anh ta đã được cứu và giờ đã được đưa về nhà rồi."

Ân Hàn Tín nói.

Nghe vậy, tảng đá trong lòng Trương Uyển Du rơi xuống.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Trương Uyển Du cảm kích nhìn vào mắt Ân Hàn Tín, cô chân thành nói: "Ân tổng, lần này thật sự rất cảm ơn anh, anh muốn tôi làm gì, chỉ cần chuyện đó nằm trong khả năng của tôi thì tôi nhất định sẽ làm."

Ánh mắt của Ân Hàn Tín bỗng nhiên trở nên tối đen và sâu thẳm, giống như hai cái giếng cổ có thể hút người ta vào.

"Thật sao?"

Ân Hàn Tín nói một câu sâu xa khó hiểu.

Trương Uyển Du: "..."

Trái tim Trương Uyển Du đột nhiên lỡ mất hai nhịp.

Bỗng nhiên cô có một dự cảm không lành.

Ân Hàn Tín nói: "Nếu chuyện tôi muốn em làm là lấy thân báo đáp thì sao?"

Bốn chữ "lấy thân báo đáp" này phút chốc nổ tung trong đầu Trương Uyển Du, khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Trái tim cô đập loạn xạ lên.

"Anh...Anh...Anh đang đùa...Đùa thôi!"

Trương Uyển Du buột miệng nói một câu trong vô thức.

"Em nhìn tôi có giống đang đùa không?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT