Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

"Tôi tin tưởng, bằng năng lực của Trương tiểu thư, nhất định có thể rất nhanh quen thuộc địa hình Thành phố Lạc Anh và bản đồ du lịch."

Ân Hàn Tín tỏ vẻ thuần lương vô hại nhìn Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du:...

Ân Hàn Tín mỉm cười: "Nếu như Trương tiểu thư không nguyện ý, bây giờ tôi liên nói cho người phụ trách nhà hàng, chúng ta không phải người yêu."

Trương Uyển Du:...

Nếu như bị người của nhà hàng biết hai người bọn họ không phải người yêu, chẳng những phần thưởng bị thu hồi, bữa ăn tối hôm nay cũng không thể miễn phí.

Đúng là đồ thương nhân lòng dạ hiểm độc.

Trương Uyển Du siết chặt đôi tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Ân Hàn Tín ý cười nghiễm nhiên ở đối diện.

Cô từ trong hàm răng nhả ra một câu: 'Ân tổng yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ cho Ân tổng có một chuyến hành trình vui vẻ!"

Ân Hàn Tín: "Tôi rất chờ mong!"

Bởi vì Ân Hàn Tín đột nhiên muốn dạo chơi Thành phố Lạc Anh, sau khi trở lại khách sạn, Trương Uyển Du ôm laptop mới thẳng được, bắt đầu điên cuồng tìm hiểu danh lam thắng cảnh cùng các địa điểm du lịch ở Thành phố Lạc Anh, chờ đến lúc nghiên cứu triệt để mọi ngóc ngách của Thành phố Lạc Anh, Trương Uyển Du mới ngủ một giấc thật say.

Sáng sớm hôm sau, Trương Uyển Du tỉnh lại, trên mặt nhiều thêm hai mắt gấu trúc.

Cô trang điểm sơ qua, mới che bớt hai con mắt đáng sợ kia đi, nhìn không kinh khủng như lúc đầu nữa.

Rửa mặt xong xuôi, cô cầm túi xách ra cửa, vừa ra đến nơi, Ân Hàn Tín cũng đúng lúc từ cửa đối diện đi tới.

Ở ngoài cửa còn có trợ lý Minh Phi của Ân Hàn Tín đang đứng.

Nhìn thấy Trương Uyển Du đi ra, Minh Phi lễ phép nhẹ gật đầu với Trương Uyển Du.

"Trương tiểu thư, buổi sáng tốt lành."

Trương Uyển Du lễ phép trả lời: "Buổi sáng tốt lành."

Ân Hàn Tín: "Đêm qua ngủ không ngon?"

Khóe miệng Trương Uyển Du hơi co giật.

Biết rõ còn cố hỏi! Cô tức giận 'Ừ'ˆ một tiếng coi như là trả lời.

Ân Hàn Tín còn nói: "Bên chỗ tôi mười giờ sẽ kết thúc, sau khi em xong việc nhớ gọi điện thoại cho tôi."

Trương Uyển Du nghiến răng nghiến lợi: "Được!"

Tám giờ, sân bay quốc tế Thành phố Lạc Anh.

Một người phụ nữ trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, mặc váy dài màu nude, tóc dài tới eo, trên mặt đeo kính râm màu đen bước ra khỏi cửa ra vào của sân bay.

Trên gương mặt người phụ nữ kia mang theo vẻ mỏi mệt vì hành trình, nhưng mà, vừa ra khỏi lối ra, trong đám người nhận điện thoại, cô không nhìn thấy bóng người quen thuộc, sắc mặt có chút thay đổi.

Tên Phó Dư Thanh kia thế mà thật sự không dám đến sân bay đón cô.

Trương Uyển Du đến tòa án để giải quyết những việc còn lại của vụ án, hơn chín giờ cô rời khỏi tòa án, sau đó cô thông báo cho Trịnh Hàm Đông biết kết quả phán quyết cuối cùng của tòa án rồi gọi điện thoại cho Ân Hàn Tín.

Ân Hàn Tín vừa xong việc.

Khi Trương Uyển Du đang ở ngoài cổng tòa án đợi Ân Hàn Tín tới đón thì có một người phụ nữ đi ngang qua Trương Uyển Du.

Bên cạnh người phụ nữ đó còn có một người khác.

Người phụ nữ sa sâm mặt nói với người bên cạnh: "Dù có thế nào thì hôm nay tôi cũng phải bảo lãnh cho anh tôi ra ngoài."

Trương Uyển Du liếc mắt nhìn.

Người phụ nữ đó mặc chiếc váy dài màu da, mái tóc dài ngang lưng, nhìn từ phía sau thì có lẽ là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Trương Uyển Du cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô đi thẳng về phía trước.

Một lát sau, xe của Ân Hàn Tín đến.

Lên xe, Trương Uyển Du bắt đầu giới thiệu với Ân Hàn Tín một số danh lam thắng cảnh ở thành phố Lạc Anh.

Sau khi giới thiệu xong, Trương Uyển Du nói: "Những điểm tham quan du lịch này tôi tìm hiểu cả rồi, ở thành phố Lạc Anh chủ yếu là lâm viên, trong đó đứng đầu là lâm viên Hổ Phách, nếu muốn tham quan lâm viên ở thành phố Lạc Anh thì tôi nghĩ nên tới lâm viên Hổ Phách."

Ân Hàn Tín gật đầu nói: "Vậy thì đến lâm viên Hổ Phách."

Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du xuống xe trước cổng lâm viên Hổ Phách, vì hôm nay không phải cuối tuần, hơn nữa còn là buổi sáng, vậy nên ở đây không đông lắm.

Muốn vào lâm viên phải mua vé, tất nhiên Trương Uyển Du không thể để một chủ tịch lớn như Ân Hàn Tín chạy đi mua vé.

Vậy nên khi tới cổng lâm viên Hổ Phách, Trương Uyển Du đã xung phong chạy đi mua vé, sau đó cùng Ân Hàn Tín vào lâm viên.

Lâm viên Hổ Phách được xây dựng từ thời nhà Thanh, nơi này đã trải qua quá trình tân trang sửa chữa nên trông giống như mới, ngoài ra trong lâm viên còn có một loạt các biển chỉ dẫn để chỉ đường cho du khách.

Với năng lực ghi nhớ của mình, Trương Uyển Du đã kể cho Ân Hàn Tín nghe những điển cố về một số nơi trong lâm viên, Ân Hàn Tín dành hầu hết thời gian để nhìn ngắm biểu cảm linh động trên mặt Trương Uyển Du chứ không hề để ý đến quang cảnh trong vườn.

Nửa chừng, Trương Uyển Du muốn đi vệ sinh.

Ân Hàn Tín đứng trong một ngôi đền ở gần đó để chờ Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du ra khỏi nhà vệ sinh, cô đang chuẩn bị đi tìm Ân Hàn Tín.

Đột nhiên cô nhìn thấy hai bóng người đang lén lén lút lút ở góc vườn.

Trong đó có một người là người Trương Uyển Du đã từng gặp.

Người đó là Hồ Xuân, trợ lý của Trịnh Hàm Đông ở công ty dược phẩm Tùng Thái.

"Tại sao anh ta lại ở đây?"

Người còn lại đi theo Hồ Xuân, trong tay cầm một cái rương.

Trong đầu Trương Uyển Du hiện lên một cảnh tượng.

Hôm đó khi cô tới công ty dược phẩm Thành phố Lạc Anh, có một trợ lý đã làm rơi tài liệu trước mặt cô, sau đó cô đã nhìn thấy ngày tháng và địa điểm giao dịch đáng ngờ trên tài liệu.

Ngày tháng hình như là hôm nay, địa điểm thì được viết tắt bằng chữ cái tiếng anh: LVHP.

Trước khi tới lâm viên Hổ Phách, Trương Uyển Du vẫn chưa biết LVHP có nghĩa là gì, nhưng sau khi tới lâm viên Hổ Phách, cô bất ngờ phát hiện ra LVHP không phải chính là chữ viết tắt của lâm viên Hổ Phách sao? Hồ Xuân muốn giao dịch cái gì với người ta? Mang theo sự nghi ngờ này, cô vô thức theo sau Hồ Xuân.

Một lát sau, Hồ Xuân và một người khác tới một góc khuất trong vườn.

Sau khi Trương Uyển Du tới đó, cô lặng lẽ nấp sau một cây thông, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Hồ Xuân và đồng bọn.

Qua một lúc sau, có mấy người lại gân Hồ Xuân, vẻ mặt Hồ Xuân trở nên rạng rỡ.

Người đối diện với Hồ Xuân nhìn Hồ Xuân và cười nói: "Trợ lý Hồ, anh đã mang thứ chúng tôi muốn tới chưa?"

Hồ Xuân cười nói: "Tất nhiên là đã mang tới rồi, vậy các anh đã đem thứ tôi muốn tới chưa?"

Người đứng đối diện Hồ Xuân mở cái rương ra.

Từ góc độ của Trương Uyển Du, vừa khéo nhìn thấy trong rương xếp đầy nhân dân tệ.

Khoảnh khắc Hồ Xuân nhìn thấy nhân dân tệ, hai mắt anh ta liên sáng lên, khóe miệng tươi cười như sắp chảy nước miếng.

Người kia nói: "Tôi và trợ lý Hồ đã hợp tác bao nhiêu lần rồi, chắc trợ lý Hồ cũng biết độ đáng tin cậy của tôi."

Hồ Xuân ra hiệu cho người bên cạnh tiến lên kiểm tra, xác định tất cả đều là tiên thật, Hồ Xuân cực kì kích động, anh ta cũng mở chiếc rương trong tay mình ra.

Trương Uyển Du nheo mắt nhìn chiếc rương mà Hồ Xuân mở ra.

Bên trong xếp đầy những túi nhỏ đựng thứ đồ màu trắng.

Với kinh nghiệm làm việc bao nhiêu năm, Trương Uyển Du vừa nhìn đã biết đó là thứ gì.

Hồ Xuân vậy mà lại ...

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT