Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Ân Hàn Tín thấy Trương Uyển Du đã vào nhà vệ sinh nhưng mãi không ra ngoài, anh lo cô xảy ra chuyện nên đã gọi điện cho cô.

Trương Uyển Du vội vàng tắt máy.

Tuy nhiên đã quá muộn, cô đã bị bên kia phát hiện ra.

Thấy một đám người bước tới bao vây mình, Trương Uyển Du cong chân lên chạy.

Lâm viên rộng lớn như một mê cung, Trương Uyển Du nhắm mắt nhắm mũi chạy, cô vừa chạy về phía có một con hẻm thì lại phát hiện ra có hai người đang đứng đó, như thể nãy giờ họ vẫn đang đợi cô tới.

Cô sửng sốt, nhanh chóng lùi về phía sau và chuẩn bị bỏ chạy, nhưng vừa quay đầu lại thì đã bị mấy người ở sau lưng bao vây.

Hơn nữa, trong tay bọn họ ai cũng cầm một khẩu súng và nhìn chằm chằm vào Trương Uyển Du một cách hung dữ.

Trong phút chốc, Trương Uyển Du không còn đường nào để chạy trốn.

Trương Uyển Du nheo mắt nhìn đám người trước mặt.

Thân thủ của mấy người này bình thường, muốn chạy thoát thì cũng không phải chuyện gì khó, nhưng có điều trong tay bọn họ có súng.

Một người trong đám đó nở nụ cười u ám nhìn Trương Uyển Du và nói: "Chạy đi, cô chạy nữa đi"

Hồ Xuân cũng qua tới đây, khi nhìn thấy Trương Uyển Du, vẻ mặt anh ta kinh ngạc nói: "Trương Angel, là cô sao"

Người giao dịch với Hồ Xuân là một gã đầu trọc, gã đầu trọc lạnh lùng nhìn Hồ Xuân và hỏi: "Sao vậy? Cậu quen cô ta à?"

"Cô ta chính là luật sư phụ trách vụ kiện lần này của ông chủ tôi và Lam Ánh"

Hồ Xuân nhìn Trương Uyển Du, vẻ mặt mang theo sát khí.

Anh ta lợi dụng máy móc của công ty để sản xuất ma túy, nếu chuyện này bị Trương Uyển Du vạch trần thì có thể anh ta sẽ mất mạng.

Nếu là người lạ, không quen biết anh ta thì có lẽ sẽ không sao, nhưng...

Trương Uyển Du biết thân phận của anh ta, vậy nên không thể giữ cô lại.

Người đàn ông hói đầu chậc lưỡi nói: "Thì ra là luật sư sao, đáng tiếc quá, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tôi thật không nỡ ra tay"

Hồ Xuân hung hăng nói: "Không được, nhất định phải giết cô ta, nếu để cô ta chạy thoát thì tôi chết chắc"

Nói xong, Hồ Xuân giật khẩu súng từ tay gã đầu trọc và chĩa họng súng về phía Trương Uyển Du.

Mắt thấy Hồ Xuân chĩa họng súng về phía mình mình, ngay khoảnh khắc Hồ Xuân bóp cò, Trương Uyển Du đã nhanh chóng lắc người qua để né viên đạn, tốc độ của Trương Uyển Du rất nhanh, cộng thêm việc Hồ Xuân bản cũng không chuẩn nên viên đạn kia bắn trúng không khí và trúng vào thân cây phía sau Trương Uyển Du.

Vì là súng giảm thanh nên cú bản của Hồ Xuân không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Việc Trương Uyển Du né đạn đã chọc giận Hồ Xuân, Hồ Xuân liên tục bắn mấy phát vào Trương Uyển Du, ép Trương Uyển Du vào góc tường.

Thấy Trương Uyển Du không còn nơi nào để trốn, Hồ Xuân kích động nhảm vào tim Trương Uyển Du và hét lên: "Đi chết đi!"

Đám người giao dịch với Hồ Xuân thấy Hồ Xuân đã dồn Trương Uyển Du vào góc tường nên chỉ đứng bên cạnh xem kịch hay mà không hề đề phòng, càng không có ý định can thiệp.

Ban đầu họ cho rằng sau khi Trương Uyển Du bị ép vào góc tường thì chắc chắn sẽ chết.

Gã đầu trọc ngậm ngùi quay đầu đi, không đành lòng nhìn dáng vẻ trước khi chết của người đẹp.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, gã đầu trọc nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của đồng bọn, ông ta theo bản năng quay đầu lại thì thấy Trương Uyển Du không biết đã lẻn tới sau lưng Hồ Xuân và đoạt lấy khẩu súng khỏi tay anh ta từ lúc nào.

Trương Uyển Du đứng sau lưng Hồ Xuân, một tay bóp cổ Hồ Xuân, tay kia cầm súng chĩa vào gã đầu trọc.

Gã đầu trọc híp mắt lại.

Ông ta nhìn Trương Uyển Du với vẻ mặt u ám và nói: *A, phụ nữ không hợp với việc cầm súng, ngoan, bỏ xuống"

Trương Uyển Du nhếch mép nói: "Hợp hay không không phải do ông quyết định"

Mắt gã đầu trọc nhìn tên thuộc hạ đang ở sau lưng Trương Uyển Du, hàng lông mày khẽ động, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ.

Tên thuộc hạ kia nhận được ánh mắt của gã đầu trọc, lập tức chuẩn bị ra tay với Trương Uyển Du, Trương Uyển Du không quay đầu lại nhưng họng súng trong tay cô đột nhiên chuyển hướng, kèm theo đó là một tiếng "biu", chân tên thuộc hạ kia của gã đầu trọc bị súng bắn thủng một lỗ, tên đó sợ hãi không dám bước tới.

Sau đó, khẩu súng trong tay Trương Uyển Du lại lần nữa nhắm thẳng vào gã đầu trọc.

Trong lòng gã đầu trọc kinh ngạc, ông ta híp chặt mắt lại.

Không ngờ người phụ nữ này lại có thân thủ như vậy, tài bản súng cũng vô cùng chuẩn xác.

"Cô gái, nếu cô về với đội của tôi thì sau này chúng tôi sẽ chia cho cô một phần lợi nhuận, thế nào?"

Gã đầu trọc dùng giọng điệu tán thưởng nói.

"Tôi không muốn tham gia vào chuyện của các ông, tôi chỉ muốn ông để tôi rời khỏi đây"

Ánh mắt thâm độc của gã đầu trọc nhìn về phía Trương Uyển Du và nói: "Không thể! Những người dám chĩa súng vào tôi, không ai có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai"

Trương Uyển Du chau mày, tay bóp chặt cổ Hồ Xuân: "Các người đừng làm bừa, nếu không anh ta sẽ mất mạng.

Gã đầu trọc nhìn Trương Uyển Du chế giễu: "A, anh ta chỉ là một người hợp tác của chúng tôi mà thôi, sự sống chết của anh ta không có ý nghĩa gì đối với tôi, cô muốn giết thì cứ giết đi!"

Súng của tất cả thuộc hạ của gã đầu trọc đồng loạt nhắm thẳng vào Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du: ".."

Đúng vào lúc này, xung quanh trở nên ồn ào, mười mấy cảnh sát cầm súng xuất hiện bao vây gã đầu trọc và đám người của ông ta.

Gã đầu trọc và thuộc hạ của ông ta nhìn thấy xung quanh xuất hiện nhiều cảnh sát như vậy, mặt ai cũng lộ vẻ không dám tin vào mắt mình.

Đội trưởng đội cảnh sát hét lên: "Không được động đậy, các anh bị tình nghi có liên quan tới việc buôn bán chất ma túy trái phép, bây giờ tất cả đều bị bắt, nếu phản kháng thì tự gánh lấy hậu quải"

Gã đầu trọc và đám Hồ Xuân không dám nhúc nhích.

Trương Uyển Du quay đầu lại nhìn, có một bóng dáng cao lớn đang đứng bên cạnh đội trưởng đội cảnh sát, bóng dáng đó đang đen mặt nhìn cô.

Trái tim Trương Uyển Du lập tức chìm xuống đáy vực.

Xong rồi, cô chưa nói với Ân Hàn Tín một tiếng mà đã đi theo Hồ Xuân, sợ là Ân Hàn Tín đang giận rồi.

Một lát sau, gã đầu trọc và thuộc hạ của mình, bao gồm cả Hồ Xuân bị cảnh sát còng tay, ma túy và rương tiên mà bọn họ giao dịch cũng bị lấy đi.

Trương Uyển Du chậm rãi bước tới trước mặt Ân Hàn Tín.

Thấy mặt Ân Hàn Tín vẫn đen như mực, Trương Uyển Du chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô lặng lẽ đứng sang một bên.

Đội trưởng đội cảnh sát đứng bên cạnh quan tâm hỏi: "Cô Trương, cô không sao chứ?"

Trương Uyển Du vội xua tay nói: "Không sao không sao, tôi không sao."

Đội trưởng đội cảnh sát nhìn sang Ân Hàn Tín ở bên cạnh rồi nói: "Cô không sao thì tốt rồi, vừa rồi anh Ân rất lo cho cô, còn nữa, lát nữa phiên cô gọi điện cho Thủ trưởng Phí để báo cho ông ấy biết cô đã an toàn rồi"

"Được, cảm ơn anh"

Đội trưởng đội cảnh sát cảm kích nhìn Trương Uyển Du nói: "Cô không cần cảm ơn tôi, là tôi nên cảm ơn cô mới phải.

Nếu không có cô thì chúng tôi vẫn chưa có cách để bắt bọn chúng, gần đây ma túy đang tràn lan khắp thành phố Lạc Anh nhưng chúng tôi mãi không tìm ra được nguồn gốc, cuối cùng hôm nay cũng tìm ra rồi"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT