Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đội trưởng đội cảnh sát đưa người của mình, gã đầu trọc, Hồ Xuân và đám người kia đi.

Nhìn tất cả đều rời đi, chỉ còn mình và Ân Hàn Tín ở lại đây, Trương Uyển Du theo bản năng muốn đi theo họ.

Cô vừa nhấc chân lên thì giọng nói âm trầm của Ân Hàn Tín từ bên cạnh vang lên: "Em muốn đi đâu?"

Chân của Trương Uyển Du lập tức cứng đờ, cô không dám đi thêm bước nào nữa.

Cô cảm thấy sau lưng có từng đợt từng đợt gió lạnh thổi qua, làm lông tơ trên người cô dựng đứng lên.

Vừa nãy khi đổi mặt với đám thuộc hạ hung ác của gã đầu trọc, Trương Uyển Du cũng không thấy sợ hãi như bây giờ.

Trương Uyển Du nở nụ cười gượng gạo và quay đầu lại nói: "À, chuyện đó, tôi chỉ muốn đi xem xem có cần giúp đỡ gì không."

"Ồ, giúp đỡ? Vậy nên em mới đưa bản thân tới trước họng súng của người khác?"

Trương Uyển Du: ".."

Lần này Trương Uyển Du cười không nổi nữa rồi.

Bởi vì những lời Ân Hàn Tín nói là sự thật.

Cô chỉ tò mò muốn biết rốt cuộc Hồ Xuân đang làm trò gì, kết quả lại bị người ta chĩa súng vào đầu, suýt nữa thì mất mạng.

Nếu không phải Ân Hàn Tín đưa cảnh sát đến kịp thời thì e là ...

bây giờ trên người cô đã bị đạn bản thành tổ ong vò vẽ, giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Trương Uyển Du cười cười đổi chủ đề: "Đúng rồi, sao anh tìm thấy cảnh sát trong thời gian ngắn như vậy?"

"Ông nội Phí gọi điện cho tôi, ông ấy nói gần đây có một đồn cảnh sát, ông ấy đã gọi cho cục trưởng"

"Thì ra là ông nội Phí, a, tôi quên gọi cho ông nội Phí rồi"

Trương Uyển Du lấy điện thoại ra tìm số của ông Phí rồi gọi cho ông.

"A lô, ông nội Phí ạ? Cháu là Trương Uyển Du"

"Uyển Du, cháu gọi điện cho ông thì nghĩa là cháu không Sao rồi."

"Vâng, cảm ơn ông nội Phí"

"Cháu không cần cảm ơn ông, haizz ...

Cháu không biết đâu, lúc ông gọi điện cho Ân Hàn Tín, vì nó không tìm được cháu nên tức giận với ông, giờ cháu không sao thì ông yên tâm rồi"

Trương Uyển Du: ".."

Trương Uyển Du dè dặt nhìn Ân Hàn Tín một cái, sau đó cô nhanh chóng thu lại ánh mắt.

"Dù sao cũng cảm ơn ông nội Phí ạ"

Sau khi cúp máy, mắt Trương Uyển Du lại không dám nhìn thẳng vào Ân Hàn Tín như trước.

Thấy đã gần trưa, Trương Uyển Du bước lên phía trước, giả vờ thoải mái nói với bóng lưng của Ân Hàn Tín: *A, sắp tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta mau ra ngoài đi, lát nữa tới giờ ăn trưa thì sợ phải đợi chỗ"

Trương Uyển Du muốn làm dịu bầu không khí.

Tuy nhiên, cô vừa đi được vài bước thì cố tay đã bị một bàn tay to lớn nằm lấy và kéo cô vào trong lồng ngực rắn chắc, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, vừa ngẩng đầu lên định nói gì đó thì một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt cô, cô chưa kịp mở miệng đã bị nuốt hết hơi.

Ân Hàn Tín giận giữ ôm chặt cô gái trong ngực và hôn thật mạnh lên môi cô để trút hết lửa giận.

Cô thật sự quá liều lĩnh.

Khi phát hiện cô mất tích, anh đã gọi điện cho cô, nhưng vừa gọi thì cô tắt máy, anh nhận thấy tình hình không ổn nên đã lập tức sai người của mình đi xung quanh tìm cô, đúng lúc đó thì ông Phí gọi điện đến.

Trong tình thế cấp bách, Ân Hàn Tín đã nổi giận với ông Phí, anh trách ông ấy sao gọi điện vào lúc này.

Sau khi ông Phí biết chuyện, ông ấy nói ông ấy biết cục trưởng cục cảnh sát ở gần đó rồi nhanh chóng cử người tới cục cảnh sát.

Khi Ân Hàn Tín và người ở đồn cảnh sát tìm thấy Trương Uyển Du, từ xa, Ân Hàn Tín nhìn thấy cảnh Trương Uyển Du bị người ta chĩa súng vào đầu, tim anh gần như ngừng đập vì sợ hãi.

Anh nên đánh cô một trận để trừng phạt cô vì sự tùy hứng của cô mới phải.

Vậy nhưng anh không thể ra tay với cô được.

Dáng vẻ giống như không để tâm đến chuyện gì mà chỉ biết cảm kích người khác, không hề tỏ vẻ gì với anh của cô gái nhỏ này đã chọc giận anh.

Lúc đầu Ân Hàn Tín chỉ muốn hôn một chút để trừng phạt cô rồi thôi, nhưng sau khi hôn lên môi cô, sự ngọt ngào của môi cô khiến anh chìm đảm trong đó và không thể thoát ra được.

Nụ hôn thô bạo lúc đầu dân trở nên dịu dàng triên miên.

Vì Trương Uyển Du bị Ân Hàn Tín dọa sợ nên nhất thời quên phản kháng, để anh tùy ý hôn.

Nụ hôn của Ân Hàn Tín quá bá đạo, gần như đã hút hết không khí trong phổi cô, đầu óc cô choáng váng, cơ thể không còn chút sức lực, cả người mềm nhũn trong vòng tay anh.

Khi Trương Uyển Du sắp ngất đi vì thiếu không khí thì nụ hôn của Ân Hàn Tín cuối cùng cũng dừng lại, anh ôm chặt cô vào lòng và vùi căm lên vai cô.

Hai tay anh ôm chặt lấy cô, giữa hai người không có lấy một kẽ hở.

Trương Uyển Du yếu ớt dựa vào lông ngực của Ân Hàn Tín để bình phục hô hấp, bên tai cô vang tiếng thở nặng nhọc của Ân Hàn Tín.

Khi não mình dân khôi phục khả năng suy nghĩ, Trương Uyển Du đột nhiên phát hiện ra cô và Ân Hàn Tín vừa hôn nhau, hơn nữa còn hôn rất nồng cháy, còn bây giờ thì cô đang được Ân Hàn Tín ôm chặt trong lồng ngực.

Khi Trương Uyển Du đang muốn đẩy Ân Hàn Tín ra thì giọng nói khàn khàn và lo lắng của anh đột nhiên vang lên bên tai cô: "May mà em không sao."

Trương Uyển Du: ".."

Động tác muốn đẩy Ân Hàn Tín ra của Trương Uyển Du chợt dừng lại, cô cảm nhận được cánh tay đang ôm cô của Ân Hàn Tín khẽ run lên.

Ân Hàn Tín thật sự rất lo lắng cho sự an toàn của cô.

Trái tim Trương Uyển Du mềm nhũn, trong tìm cô cũng bị thứ gì đó lấp đầy.

Cuối cùng, cô đưa tay lên và nhẹ nhàng vỗ vào lưng Ân Hàn Tín.

"Ân Hàn Tín, tôi thật sự không sao, anh đừng lo lắng nữa"

Ân Hàn Tín ôm Trương Uyển Du trong lòng và không nói gì.

Một lúc sau, Ân Hàn Tín mới từ từ buông Trương Uyển Du ra.

Khuôn mặt u ám của Ân Hàn Tín dịu đi khi nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du thở phào nhẹ nhõm, cô ho nhẹ một tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng rồi nói: "À, anh Ân, tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta ăn trưa xong rồi đi dạo tiếp nhé"

"Được!"

Trương Uyển Du khéo léo không nhắc tới nụ hôn vừa rồi, cô biết dù cô có nói gì thì câu trả lời mà cô nhận được chắc chắn cũng sẽ không phải là câu trả lời mà cô muốn nghe.

Giữa cô và Ân Hàn Tín có một lớp giấy mỏng, dường như chỉ cần chọc một cái là sẽ thủng, vậy nhưng cô chỉ muốn duy trì mối quan hệ hiện tại.

Chạng vạng tối, Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín cùng nhau trở về khách sạn.

Minh Phi đang đứng trước cửa phòng của Ân Hàn Tín, trên tay cầm một xấp tài liệu.

"Ân tổng, cô Trương!"

Trương Uyển Du "ừ"

một tiếng đáp lại Minh Phi rồi vội vàng lấy thẻ phòng trong túi xách và mở cửa phòng mình.

"Hôm nay tôi mệt rồi, tôi vào phòng trước đây!"

Nói xong, bóng dáng của Trương Uyển Du biến mất cùng tiếng đóng cửa.

Minh Phi: "..."

Chạy nhanh thật, giống như bị ma đuổi vậy.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT