Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đáng tiếc là Ân Hàn Tín có lệnh, khi anh và Trương Uyển Du ra ngoài không được phép đi theo.

Khi ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Ân Hàn Tín nhìn thẳng vào mình, trái tim Minh Phi lập tức bị bóp chặt, anh ta vô thức ngừng tưởng tượng lại.

"Ân tổng, những tài liệu này cần anh ký tên"

Ân Hàn Tín mặt không cảm xúc nhìn anh ta nói: "Vào đi"

Ha ha, sắc mặt thay đổi nhanh thật.

Sau khi vào phòng, Trương Uyển Du thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nghĩ lại thì cô chạy trốn cái gì chứ, cô có làm gì đâu, cô chỉ bị Ân Hàn Tín hôn một cái thôi mà.

Tư tưởng của con người hiện đại rất thoáng, ra ngoài tìm tình một đêm là chuyện hết sức bình thường, cô chỉ mới bị Ân Hàn Tín hôn một cái, cũng chẳng có gì to tát, mọi người đều là người lớn cả mà.

Chuông điện thoại của bỗng nhiên cô vang lên.

Trương Uyển Du nhìn điện thoại, người gọi tới là Trịnh Hàm Đông.

Trương Uyển Du chau mày nói: "A lô, không biết giờ này chủ tịch Trịnh gọi điện thoại tới có chuyện gì vậy?"

"Trương Angel, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên nói với cô một tiếng thì tốt hơn"

Giọng điệu của Trịnh Hàm Đông vô cùng nghiêm túc.

"Chuyện gì vậy?"

"Lam Ánh được bảo lãnh ra tù rồi!"

Lam Ánh được bảo lãnh ra tù rồi! Nghe thấy tin này, sắc mặt Trương Uyển Du khẽ thay đổi.

Tất nhiên cô biết câu nói này của Trịnh Hàm Đông có ý nghĩa gì.

Lam Ánh là một người có ý chí trả thù rất mạnh, nếu người khác Lam Ánh ta nhục nhã thì chắc chắn anh ta sẽ trả lại gấp trăm lần.

"Công ty dược phẩm của chủ tịch Trịnh không sao chứ?"

Trịnh Hàm Đông thở dài nói: "Viện nghiên cứu bị đập phá, máy móc hư mất một nửa, nhưng may mà người không sao."

"Vậy thì tốt!"

Trịnh Hàm Đông lo lắng nói: "Lam Ánh đã có thể ra tay với viện nghiên cứu của tôi rồi thì e là bước tiếp theo anh ta sẽ không bỏ qua cho cô"

Trương Uyển Du gật đầu nói: "Chủ tịch Trịnh đừng lo lắng, ngày mai tôi về thành phố Hải Thành rồi"

"Được, dù sao thì trước khi về thành phố Hải Thành cô cũng phải để ý một chút"

"Tôi biết rồi, cảm ơn chủ tịch Trịnh đã nhắc nhở"

"Không cần khách sáo, là tôi nên cảm ơn cô mới phải, nhờ có cô nên viện nghiên cứu của chúng tôi mới đỡ được một khoản tổn thất lớn"

Sau khi cúp điện thoại của Trịnh Hàm Đông, sắc mặt của Trương Uyển Du trở nên nghiêm túc.

Cô biết Lam Ánh chắc chắn sẽ không chịu để yên cho cô.

Trương Uyển Du vừa chuẩn bị đi tắm thì chuông điện thoại của cô lại lần nữa vang lên.

Cô nhìn màn hình điện thoại, người gọi tới là Vũ Tuyết Nhã, trợ lý đi cùng cô lần này.

Giờ này Vũ Tuyết Nhã gọi điện thoại cho cô làm gì nhỉ? Trương Uyển Du nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cô vẫn nhấc máy.

"A lô, Tuyết Nhã, có chuyện gì sao?"

Trương Uyển Du nói xong, đối phương không hê trả lời, đầu dây bên kia yên tĩnh đến đáng sợ.

Trương Uyển Du nhạy cảm nhận ra điều gì đó, đồng tử cô căng lên, cảnh giác nói: "Người bên kia là ai?"

"Luật sư Trương, hai ngày không gặp có nhớ tôi không?"

Trương Uyển Du lập tức nhận ra giọng nói này là của Lam Ánh.

Đúng như cô dự đoán.

Trương Uyển Du nheo mắt nói: "Anh Lam, sao điện thoại của trợ lý tôi lại ở trong tay anh?"

Trương Uyển Du vừa nói xong thì hình như điện thoại đổi người, sau đó tiếng khóc của Vũ Tuyết Nhã vang lên từ trong điện thoại của Lam Ánh.

"Trương Angel, cứu em, cứu em với, ở đây đáng sợ lắm, chị mau tới cứu em với."

Nghe thấy tiếng khóc lóc cầu cứu của Vũ Tuyết Nhã, trái tim Trương Uyển Du bị bóp chặt lại.

Vũ Tuyết Nhã, trợ lý của cô, là một cô gái hơn hai mươi tuổi, mới tốt nghiệp, tính cách rất cởi mở và thích giúp đỡ mọi người.

Sau đó, giọng nói cợt nhả của Lam Ánh lại lần nữa phát ra từ micro: "Luật sư Trương, nghe thấy tiếng của trợ lý cô chưa?"

Trương Uyển Du tức giận nói: "Anh Lam, anh bắt cóc trợ lý của tôi, đó là hành vi phạm pháp, anh lập tức thả trợ lý của tôi ra ngay"

"Ö, thả cô ta ra? Cũng được thôi, nhưng...

Cô phải tới đây thay cô ta, nếu cô không tới đây thì con cừu non tươi ngon như này, tôi sợ lũ đàn em như bầy sói của tôi sẽ không nhịn được..."

"Các người không được phép chạm vào cô ấy"

"Vậy thì cô tới đây ngay đi, bây giờ ra ngoài, ngoài cửa có người đang đợi cô, nhớ đừng cúp máy"

"Được, giờ tôi sẽ tới đó, nhưng trước khi tôi tới đó anh không được phép đụng vào một sợi tóc của cô ấy, nếu không tôi nhất định sẽ không tha cho anh"

Trương Uyển Du cầm điện thoại ra khỏi cửa phòng khách sạn, cô vừa ra ngoài thì thấy một người đàn ông lạ mặt đứng ngoài cửa phòng cô.

"Luật sư Trương, mời cô đi theo tôi"

Giọng nói của Lam Ánh từ trong điện thoại phát ra: "Luật Sư Trương, đi theo anh ta"

Trương Uyển Du liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở phía đối diện, hai mươi phút trước, cô đã nghe thấy âm thanh ở phía đối diện, Ân Hàn Tín đã ra ngoài, lúc này anh không có ở trong phòng, cô không thể cầu cứu anh được, nghĩ tới Vũ Tuyết Nhã vẫn đang trong tay Lam Ánh, cô chỉ có thể đi theo người trước mặt rời khỏi khách sạn.

Ra khỏi khách sạn, Trương Uyển Du bị người kia đưa lên một chiếc Volkswagen màu bạc và đi khỏi khách sạn.

Sau khi lên xe, mắt Trương Uyển Du bị người kia lấy một tấm vải đen che mắt lại.

Tuy nhiên, sau khi bị che mắt, các giác quan và tai của Trương Uyển Du càng trở nên nhạy bén hơn, cô có thể biết rõ xe đang rẽ về hướng nào.

Vì trước đây Trương Uyển Du đã nghiên cứu bản đồ của thành phố Lạc Anh rất kỹ nên cô ngay lập tức đoán ra chiếc xe chở cô đang đi đến nhà máy hóa chất nào đó ở khu phát triển kinh tế thành phố Lạc Anh.

Tốc độ của chiếc xe dân dân chậm lại, có lẽ đã vào nhà máy.

Sau đó, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng giống như tiếng xe đi xuống hầm, chắc hẳn là đã vào một nơi giống như hầm để xe hoặc nhà kho dưới lòng đất.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

Cửa xe bên cạnh cô bị mở ra, một người kéo cô ra khỏi xe, sau đó mảnh vải che mắt cô được gỡ ra, tầm mắt cô trở nên rõ ràng.

Đúng như cô dự đoán, nơi này quả nhiên là một nhà kho dưới lòng đất, xung quanh bày rất nhiều thùng hóa chất dễ cháy, mùi hăng tỏa ra khắp nơi khiến Trương Uyển Du nhăn mặt.

Chỉ có vài ánh đèn mờ nhạt trong nhà kho nhưng vẫn có thể giúp Trương Uyển Du thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Hai tay Vũ Tuyết Nhã bị trói sau lưng, hai người đàn ông đứng bên cạnh trông chừng cô ấy, lúc này sắc mặt Vũ Tuyết Nhã tái nhợt, khuôn mặt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Khi thấy Trương Uyển Du xuất hiện, nước mắt Vũ Tuyết Nhã lập tức trào ra.

"Trương Angel, Trương Angel."

Trương Uyển Du thấy trên người Vũ Tuyết Nhã không có có dấu vết bị làm nhục, trái tim cô thả lỏng được một chút.

"Tuyết Nhã, em không sao chứ?"

Vũ Tuyết Nhã rưng rưng nước mắt, lắc đầu nói: "Em không sao, nhưng..."

Vũ Tuyết Nhã sợ hãi nhìn những người đàn ông dữ tợn ở xung quanh, sau khi Trương Uyển Du tới đây, e là sẽ rất khó chạy trốn.

Trương Uyển Du nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn thấy Lam Ánh đang đứng trong căn phòng bằng kính ở gần đó.

Trương Uyển Du nheo mắt nhìn về phía Lam Ánh nói: "Anh Lam, tôi tới rồi, phiên anh giữ lời hứa, thả Tuyết Nhã ra"

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT