Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Trương Uyển Du thật vui vẻ mở đèn phòng lên, một bên ngâm nga bài hát chuẩn bị tiến vào phòng ngủ, một bên đưa tay về sau lưng, cởi cúc nội y phía sau.

Đi vào trong phòng ngủ, cô đưa một tay vào cổ áo phông, kéo áo lót bên trong ra ngoài.

Nhưng mà, áo lót vừa kéo được một nửa, ánh mắt của cô lạnh lùng quét đến trong một góc hẻo lánh của ban công, có một thân hình thẳng tắp đang ngồi nơi đó.

Nhìn thấy thân ảnh kia, toàn thân Trương Uyển Du cứng ngắc đứng tại chỗ, duy trì tư thế móc nội y.

Mà bóng người trong góc hẻo lánh, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm động tác của Trương Uyển Du.

Cảnh tượng quỷ dị như vậy duy trì trong ba giây đồng hồ, sau đó Trương Uyển Du đột nhiên phản ứng lại.

Má ơi, sao Ân Hàn Tín lại ở trong phòng của cô? Một giây sau, Trương Uyển Du đột nhiên phát hiện mình đang kéo áo lót, cúc áo lót đều đã bị cô mở ra, cô trực tiếp buông lỏng tay, kết quả, áo lót từ trước ngực của cô trượt xuống đến bên hông...

rớt xuống.

Trương Uyển Du:...

Trương Uyển Du quả thực muốn điên rồi.

Cô nhanh chóng đem nội y giấu vào dưới chăn, đồng thời câm lấy một chiếc gối đầu trên giường ôm ở trước người, ánh mắt đề phòng gắt gao nhìn chằm chằm Ân Hàn Tín đang ở trong nơi hẻo lánh kia.

"Anh...

anh...

anh...

Sao anh lại ở trong phòng tôi?"

Vừa hỏi xong, Trương Uyển Du liền đột nhiên nghĩ đến.

Khách sạn này thế nhưng nằm dưới trướng tập đoàn Ân thị, Ân Hàn Tín muốn vào phòng nào, không phải liền một câu nói là được sao? "Em đã đi đâu?"

Ân Hàn Tín mặt không đổi sắc nhìn Trương Uyển Du.

Trong đầu Trương Uyển Du vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô ho nhẹ một tiếng.

"Ách, không phải là khách sạn này có một gốc cây tử đằng trăm năm tuổi sao, ban đêm tôi không ngủ được, cho nên, liền đi đến dưới gốc cây tử đằng ngồi thư giãn chút!"

Đến lúc này, Trương Uyển Du vẫn vô cùng tin tưởng người đội trưởng đội cảnh sát kia không bán mình.

"Có thật không? Thật trùng hợp, nửa giờ trước tôi cũng luôn đứng ở dưới gốc cây tử đằng đó."

Trương Uyển Du: ...

Đây không phải là gián tiếp nói cho cô, hẳn cũng ở chỗ cây tử đăng đó, cho nên, khuyên cô đừng nói láo sao? "À, lúc sau tôi lại đi đến phòng trợ lý của tôi cùng cô ta bàn bạc một hồi về tình tiết vụ án, vậy nên, anh không nhìn thấy tôi, cũng là rất bình thường!"

Trương Uyển Du vắt hết óc giải thích.

Dù sao chính là không thể nói ra tình hình thực tế được.

"Hử? Phòng trợ lý của cô ở ngay dưới tầng, hay là, gọi trợ lý của cô lên làm chứng giúp cô?"

Trương Uyển Du:...

"Việc này...

anh Ân, anh xem, bây giờ ngoài trời đều đã trễ như vậy, trợ lý của tôi chắc đã tắm xong ngủ rồi cũng nên, tôi thấy muộn như vậy quấy rầy giấc ngủ của phụ nữ, là hành vi rất đáng xấu hổ, cũng không cần phiền toái vậy đâu ha?"

Trương Uyển Du vẫn vùng vẫy giãy chết giải thích.

Hai mắt Ân Hàn Tín vẫn vậy, nhìn chằm chằm Trương Uyển Du, đến nỗi trong lòng Trương Uyển Du càng ngày càng chột dạ.

Bởi vì chột dạ, Trương Uyển Du không dám nhìn thẳng mặt Ân Hàn Tín.

Cô ho nhẹ một tiếng ra lệnh trục khách: "Anh Ân, bây giờ cũng đã là đêm khuya, buổi sáng ngày mai tôi còn muốn đến nhà ga bắt xe, dự định nghỉ ngơi sớm, vì thế, xin anh đi về nghỉ ngơi đi"

Ân Hàn Tín nhìn chằm chằm Trương Uyển Du, vươn người đứng thẳng.

Trương Uyển Du tưởng là Ân Hàn Tín muốn đi, mừng thầm trong lòng.

Ai ngờ, lúc Ân Hàn Tín đi đến bên cạnh cô, đột nhiên xoay người lại.

Trương Uyển Du theo bản năng lùi về sau hai bước, lưng dựa vào vách tường phía sau, vách tường lạnh buốt, khiến toàn thân Trương Uyển Du rùng mình một cái.

Mà phía trước, Ân Hàn Tín đã ép người tới gần, kéo cái gối trước người cô, hai tay đỡ lấy eo nhỏ của cô, cúi đầu liền muốn hôn lên môi Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du nhanh chóng quay mặt đi, né tránh đôi môi của Ân Hàn Tín, môi Ân Hàn Tín đụng vào cần cổ của Trương Uyển Du.

Con ngươi Ân Hàn Tín nhắm lại, há miệng cắn lên cổ Trương Uyển Du.

Đau đớn khiến Trương Uyển Du nhíu chặt lông mày.

Sau khi Ân Hàn Tín nhả răng ra, bờ môi nóng như thiêu đốt từ cổ của cô tiếp tục đi lên, nhẹ hôn cằm của cô, lại muốn hôn lên môi Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du kịp phản ứng, nhanh chóng đẩy Ân Hàn Tín ra.

Ngẩng đầu lên, Trương Uyển Du thấy được đáy mắt Ân Hàn Tín chứa đầy lửa giận, Trương Uyển Du cắn chặt môi dưới, đột nhiên cởi áo phông trên người xuống, thân trên liền không có gì che chắn.

Da thịt tiếp xúc không khí lạnh như băng, lạnh đến mức cơ thể cô nổi lên một lớp da gà.

Con ngươi Ân Hàn Tín bỗng nhiên co rút.

Đối mặt với ánh mắt của Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du cố gắng căn chặt môi dưới, không đế sự e lệ chiếm đóng trong lòng.

Cô đưa lưng đón lấy ánh mắt của Ân Hàn Tín.

Khuôn mặt Trương Uyển Du trở nên nghiêm túc, nói ra từng chữ: "Ân Hàn Tín, không phải anh muốn thân thể này sao? Nếu như anh muốn, tôi cho anh, nhưng mà, xin anh kể từ đêm nay trở đi, giữ một khoảng cách với tôi Sau khi Trương Uyển Du dứt lời, nhiệt độ trong mắt Ân Hàn Tín trở nên lạnh băng, trên mặt cũng giống như phủ thêm một tầng hàn băng.

Khuôn mặt hắn cứng nhắc, trong mắt ánh lên sự tức giận sau khi bị nhục nhã.

"Em cho rằng, tôi chỉ là muốn thân thể của em?"

Trái tim Trương Uyển Du nhói lên một chút.

Đối mặt ánh mắt Ân Hàn Tín lạnh lùng chất vấn, toàn thân Trương Uyển Du run rẩy.

Cô nắm chặt hai tay, móng tay dùng sức đâm vào da thịt trong lòng bàn tay, bức bách mình tàn nhẫn mở miệng: "Ha, đàn ông các anh không phải đều như vậy sao? Đường hoàng nói một đống lời nói dỗ ngon dỗ ngọt với phụ nữ, chẳng phải là muốn thân thể của phụ nữ sao, trước kia không phải anh nói tôi lấy thân báo đáp anh sao? Giờ tôi liên đem thân thể của tôi cho anh! Dù sao, cô thân thể này cũng không phải trong sạch gì cho cam"

Trương Uyển Du từng tấc từng tấc khoét tim Ân Hàn Tín đau nhói.

Nhìn bộ đáng Trương Uyển Du vô tình lạnh lùng, ánh mắt Ân Hàn Tín vỡ thành từng mảnh băng mỏng, trong lồng ngực lại là một đám lửa đang điên cuồng thiêu đốt.

Hắn nhìn chòng chọc vào mặt Trương Uyển Du.

"Trương Uyển Du, em thật đúng là vô tình"

Nói xong, Ân Hàn Tín quay người từ trước người Trương Uyển Du rời đi, mở cửa ra ngoài,’ rầm' một tiếng, đóng cửa phòng cô lại.

Chờ Ân Hàn Tín đi, thân thể Trương Uyển Du không bị khống chế bắt đầu run rẩy.

Cô ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy bả vai, chóp mũi chua xót, nước mắt nóng hổi từ trong hốc mắt lăn ra.

Cô biết, hôm nay cô nói ra những lời này, nhất định sẽ làm tổn thương Ân Hàn Tín.

Thế nhưng, cô không thể ở bên Ân Hàn Tín, cô cũng không xứng được ở bên Ân Hàn Tín.

Bàn tay của cô nhè nhẹ vuốt vết sẹo bên trái bụng dưới.

Mặc dù vết sẹo sau khi giải phẫu kia đã lành sáu năm, thế nhưng, nơi đó bây giờ lại vẫn thường âm ỉ đau, nhắc nhở cô đã từng chịu đựng nhục nhã.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT