Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sau khi Minh Phi nghe xong, lập tức ra ngoài gọi điện thoại cho người của văn phòng luật sư luật sư Hoàng Long.

Thư ký Tô Mỹ Mỹ nhận điện thoại.

"Alô, xin chào, đây là văn phòng luật sư luật sư Hoàng Long, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ gì không?"

Minh Phi: "Xin chào, đây là tập đoàn Ân thị, tôi là thư ký của tổng giám đốc, Minh Phi"

Tô Mỹ Mỹ kinh ngạc nói: "Cái gì, anh là người của tập đoàn Ân thị?"

Minh Phi: "Đúng, tổng giám đốc của chúng tôi vừa mới quyết định hợp tác công việc với công ty luật của bên cô, có thể mời công ty luật của bên cô..."

Hắn còn chưa nói xong, liền bị giọng nói kích động của Tô Mỹ Mỹ cắt ngang.

"Anh nói cái gì? Tập đoàn Ân thị muốn hợp tác với văn phòng luật sư luật sư Hoàng Long của chúng tôi, là thật sao?"

Minh Phi: ...

"Xin bình tĩnh, có thể mời luật sư Angel Trương của bên cô tiếp điện thoại một lát sao?"

"Anh nói là Angel Trương sao? Angel Trương hôm nay không đi làm"

"Không đến làm việc?"

"Đúng vậy, buổi sáng có một vị thân chủ tới công ty tìm Angel Trương, chúng tôi gọi điện thoại cho cô ấy cũng không gọi được.' Tô Mỹ Mỹ vội nói: "Bên chúng tôi còn có rất nhiều luật sư có thực lực, nếu không, tôi liên hệ với luật sư khác..."

"Không cân!"

Minh Phi cắt ngang Tô Mỹ Mỹ: "Tổng giám đốc của chúng ta đã chỉ định Angel Trương làm luật sư cố vấn cho công ty chúng ta"

Chờ cúp điện thoại, Minh Phi cảm giác thân mình rơi vào vùng Nam Cực toàn tuyết lạnh lẽo.

Trương Uyển Du không đi đến công ty luật làm, mà người cũng liên lạc không được, lần này xong đời rồi.

Minh Phi cúp điện thoại xong lại tiến vào văn phòng của Ân Hàn Tín.

"Ân ...

Ân tổng!"

Ân Hàn Tín ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như băng của Ân Hàn Tín khiến Minh Hy phát run.

Minh Hy vội vàng nói: "Ân tổng, tôi vừa gọi điện tới công ty luật Hoàng Long, người ở công ty nói hôm nay luật sư Trương không tới công ty, người ở công ty cũng không liên lạc được với cô ấy"

Ánh mắt của Ân Hàn Tín trở nên sắc bén, anh lập tức lấy điện thoại ra tìm số của Trương Uyển Du.

Cuộc gọi vừa kết nối thì tiếng báo không liên lạc được vang lên.

Trái tim Ân Hàn Tín lập tức trùng xuống.

Lẽ nào Phó Quan Lĩnh từ thành phố Lạc Anh tới thành phố Hải thành rồi? Nhưng anh không hề nhận được tin Phó Quan Lĩnh rời khỏi thành phố Lạc Anh.

Ân Hàn Tín nghĩ ra điều gì đó, anh lập tức đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Minh Hy: "À, Ân tổng, sắp tới giờ họp rồi mà anh còn muốn đi đâu vậy?"

"Hủy đi!"

Ân Hàn Tín bỏ lại hai chữ này, sau đó biến mất khỏi cánh cửa.

Minh Hy: "..."

Haiz, có một chủ tịch luôn đột ngột thay đổi quyết định như thế này thật mệt mỏi.

Khu chung cư.

Khi Trương Uyển Du tỉnh dậy, cô cảm thấy cơn đau đầu như búa bổ đã đỡ hơn nhiều.

Mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, một cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc chuông gió treo trên cửa sổ phòng cô đung đưa theo gió và phát ra những âm thanh trong trẻo.

Từ cửa sổ nhìn ra, bầu trời trong xanh như vừa được thanh tấy.

Đúng là một buổi sáng đẹp trời.

Không đúng, buổi tối cô có thói quen kéo rèm cửa sổ lại ngủ nhưng sao hôm nay vừa ngủ dậy cửa sổ đã mở ra rồi? Cô đang muốn đưa tay lên sờ đầu thì một bàn tay đột nhiên giữ tay cô lại.

"Đừng cử động!"

Một giọng nam khàn khàn phát ra từ phía bên cạnh cô.

Giọng nói này giống như tiếng sấm vang lên trong đầu Trương Uyển Du.

Tại sao cô lại nghe thấy tiếng của Ân Hàn Tín? Trương Uyển Du nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, trong nháy mắt, cô thấy người đàn ông đẹp trai mê người đang đứng cạnh giường nhìn cô chăm chú.

Người này không phải Ân Hàn Tín thì còn có thể là ai? Không phải vì cô nhớ Ân Hàn Tín quá nên sinh ra ảo giác chứ? Trương Uyển Du nhìn anh, cô lắp bắp nói: "Sao ...

sao anh lại ở nhà tôi?"

Nếu cô không nhìn nhầm thì đây chắc hẳn là phòng ngủ ở căn hộ của cô.

Vậy anh từ đâu ra? Ân Hàn Tín mặt không cảm xúc nhìn cô, từ biểu cảm trên mặt anh không thể nhìn ra tâm trạng anh.

"Em phát sốt mà không biết sao?"

Lúc này Trương Uyển Du mới thấy trên tay mình vẫn còn kim tiêm, vừa nãy cô cứ cảm thấy có chất lỏng hơi mát lạnh chảy trong máu mình, đây chắc hẳn là nước muối sinh ly.

Thấy vẻ mặt u ám của Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du chột dạ rụt cổ vào trong chăn.

*"A, hôm qua tôi bị cảm, nhưng trước khi ngủ tôi đã uống thuốc cảm rồi"

Ân Hàn Tín: ".."

Ân Hàn Tín cầm hộp thuốc trên bàn lên, nheo mắt nhìn cô chất vấn: "Thuốc mà em nói chính là hộp thuốc cảm hết hạn này sao?"

"Hả? Hết hạn rồi sao?"

Thấy ánh mắt của Ân Hàn Tín trở nên sắc bén hơn, cổ Trương Uyển Du lại rụt cổ lại.

Hộp thuốc đó cô mua khi còn ở nước ngoài, hình như để cũng hơi lâu rồi.

Không đúng, cô đã để đó gần một năm rồi, cả năm nay cô không bị cảm, ai dè hôm trước cô nhiễm lạnh, hơn nữa còn quá đau buồn, vậy nên đã bị cảm.

Bầu không khí gượng gạo một lúc, lúc này bộ não hôn loạn của Trương Uyển Du đã trở nên rõ ràng hơn.

Khi não cô hoạt động trở lại, cô đần cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô đang ở nhà mình mà, sao Ân Hàn Tín vào phòng cô được? Hơn nữa sao anh biết cô cảm lạnh phát sốt? Còn nữa, mối quan hệ hiện tại giữa hai người khó xử như vậy, không thích hợp gặp lại nhau nhỉ? Trương Uyển Du đang muốn nói gì đó thì Ân Hàn Tín đã quay ra cửa gọi: "Bác sĩ, sắp truyền nước xong rồi"

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước từ ngoài cửa vào và rút kim truyền nước ra cho Trương Uyển Du một cách thuần thục.

Trương Uyển Du cầm bông gòn ấn vào vết kim, cô cảm kích nhìn nữ bác sĩ nói: "Bác sĩ, cảm ơn bác sĩ"

Nữ bác sĩ vẻ mặt hiền hòa mỉm cười nhìn cô nói: "Không cần cảm ơn, giờ cháu cảm thấy thế nào rồi?"

"Đầu cháu hết đau rôi, người cũng có sức sống hơn nhiều rồi ạ"

"Ừm, giờ cháu hết sốt rồi, nhưng .."

Nữ bác sĩ quay đầu lại dặn dò Ân Hàn Tín: "Mặc dù bây giờ bệnh nhân đã hết sốt nhưng cô ấy bị cảm rất nặng, có thể buổi chiều sẽ lại sốt, nếu chiêu cô ấy vẫn sốt thì phải đưa cô ấy đến bệnh viện ngay"

Ân Hàn Tín: "Được!"

"Vậy anh Ân, tôi về bệnh viện trước, có chuyện gì thì anh gọi điện cho tôi."

"Cảm ơn trưởng khoa Lý"

Trưởng khoa Lý lấy hộp thuốc của mình rồi rời khỏi căn hộ của Trương Uyển Du, Minh Phi ở phòng khách tiễn trưởng khoa Lý ra cửa.

Sau khi tiễn trưởng khoa Lý đi, Minh Phi cũng đi thẳng ra ngoài chứ không quay lại.

Người đã đi hết, trong phòng ngủ chỉ còn Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.

Trương Uyển Du đột nhiên nhớ ra bây giờ là buổi sáng, giờ đi làm đã qua từ lâu.

"Không được rồi, giờ này tôi còn chưa tới công ty luật, chắc chản phía công ty sẽ rất sốt ruột"

Trương Uyển Du cầm điện thoại lên thì phát hiện điện thoại của mình đã tắt nguồn, thì ra đã hết pin rồi.

Tối qua sau khi về tới nhà, cả người quá mệt mỏi nên cô chỉ đánh răng rửa mặt rồi nằm xuống giường, chưa kịp sạc điện thoại.

Cô muốn sạc điện thoại nhưng cục sạc lại ở phòng khách.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT