Lọc Truyện

Truyện Mật ngọt đời anh - Trương Uyển Du

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Vừa nói xong, một chân Trương Uyển Du dâm lên mu bàn chân của Mạnh Ninh, Mạnh Ninh đau đớn ôm chân kêu lên: "Chết tiệt, họ Trương kia, em có phải con gái không, thật quá độc ác, ngón chân của anh sắp bị em đạp gãy rôi "

Trương Uyển Du căm hận trừng mắt nhìn anh ta nói: "Ai bảo anh cứ nói hươu nói vượn"

Mạnh Ninh cười cười, lúc này anh ta mới quay người sang bắt tay với Ân Hàn Tín: "Chào anh Ân, tôi là Mạnh Ninh"

Ân Hàn Tín mặt không cảm xúc nhìn Mạnh Ninh, anh duỗi tay tay nói: "Chào anh..."

"À..tôi họ Trần"

"Anh Trần"

Khoảnh khắc Ân Hàn Tín bắt lấy tay mình, Mạnh Ninh cảm nhận được sự lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi toát ra từ tay Ân Hàn Tín, Mạnh Ninh lạnh sống lưng, nổi hết cả da gà.

Năng lượng vô hình mạnh thật.

Chỉ đứng trước mặt Ân Hàn Tín thôi cũng khiến Mạnh Ninh cảm thấy căng thẳng tới mức mạch máu sắp nổ tung.

Sau khi Ân Hàn Tín thả tay ra, Mạnh Ninh nhanh chóng rút tay mình lại, sau đó lùi về bên cạnh Trương Uyển Du.

Trương Uyển Du quan tâm nhìn Mạnh Ninh hỏi: "Sao đột nhiên anh lại về nước?"

Mạnh Ninh thở dài nói: "Còn không phải ông già nhà anh gọi điện cho anh bắt anh về, nếu không thì sẽ cắt đứt quan hệ cha con với anh sao, vừa hay nghĩ tới chuyện em cũng ở thành phố Hải Thành nên anh đã quay vê"

Trương Uyển Du liếc nhìn chiếc vali ngoài cửa.

"Đừng nói với em là anh còn chưa về nhà mà đã chạy thẳng tới chỗ em nhé"

"Gặp ông già nhà anh sao quan trọng bằng gặp em?"

Ân Hàn Tín đứng ở cửa, lúc này anh bình tĩnh đi đến trước mặt Trương Uyển Du và Mạnh Ninh nói: "Nếu anh Trần đã tới rồi thì tôi và Uyển Du nên mời anh bữa cơm, vừa khéo sắp tới giờ ăn tối, Uyển Du, em đi thay đồ trước đi "

Trương Uyển Du: "À, ừ, được!"

Mạnh Ninh: "..

"

Còn nói không có gian tình! Khi Trương Uyển Du vào phòng ngủ thay quần áo, Ân Hàn Tín đã gọi điện thoại đến một nhà hàng gần đó để đặt chỗ.

Nửa tiếng sau, Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du và Mạnh Ninh tới nhà hàng gần đó.

Tất nhiên, vì tối nay Mạnh Ninh còn phải về nhà nên sẵn tiện đem vali tới nhà hàng luôn.

Trong phòng ăn rộng lớn, Ân Hàn Tín ngồi bên trái Trương Uyển Du, Mạnh Ninh ngồi bên phải Trương Uyển Du.

Phục vụ cầm thực đơn vào.

Ân Hàn Tín và Mạnh Ninh đồng thanh nói: "Uyển Du gọi món đi!"

"Angel gọi món đi!"

Trương Uyển Du: ".."

Trương Uyển Du bày tỏ áp lực hơi lớn.

Từ lúc ra ngoài tới giờ, Trương Uyển Du luôn cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, cô cứ thấy cảnh ba người ở cùng nhau rất kỳ lạ.

Phục vụ ra phía sau Trương Uyển Du và mỉm cười nói: "Chị, xin hỏi giờ chị gọi món ạ?"

"Ừ, giờ gọi"

Trương Uyển Du dựa theo hiểu biết của mình về sở thích của Ân Hàn Tín và Mạnh Ninh gọi sáu món ăn và một món súp.

Khi phục vụ rời đi, Trương Uyển Du quay sang nhìn Mạnh Ninh nói: "Đúng rồi, Ninh hói, lần này anh về rồi thì sẽ không quay lại nước Anh nữa phải không?"

Mạnh Ninh gật đầu nói: "Ừ, anh không định quay lại nữa, Sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi"

"Tương Tư và Hoa Hoa có biết anh về nước rồi không?"

"Không biết, chúng ta sắp xếp thời gian tụ tập đi"

"Được đó"

Trương Uyển Du phát hiện khi cô nói chuyện với Mạnh Ninh, phía sau có một tâng áp lực đang đè lên đầu cô, khi cô nhìn lại thì chỉ Ân Hàn Tín đang ngồi đó nhàn nhã uống trà.

Điện thoại của Ân Hàn Tín liên tục rung lên, nhưng Ân Hàn Tín lại không hề có ý định nhấc máy.

Trương Uyển Du khẽ ho một tiếng nhắc nhở anh: "Cái đó, anh Ân, điện thoại anh cứ đổ chuông liên tục, e là có chuyện gấp, anh không nghe như vậy có ổn không?"

"Không sao!"

Ân Hàn Tín trực tiếp ấn từ chối.

Trương Uyển Du: "Anh Ân, nếu anh có việc thì có thể đi trước."

Mạnh Ninh cũng phụ họa: "Đúng đúng đúng, nếu anh có việc thì đi trước đi"

Thấy vẻ mặt nóng lòng muốn đuổi anh đi để ở riêng với nhau của hai người này, mặt Ân Hàn Tín đen đến mức gần như sắp nhỏ ra mực.

Ân Hàn Tín không cảm xúc nói: "Không cần thiết!"

Trong suốt bữa ăn, hầu như đều là Trương Uyển Du và Mạnh Ninh tám chuyện với nhau, hai người cùng nhau nói chuyện nước Anh cả chuyện hai người thỉnh thoảng sẽ cùng nhau uống rượu trong quán bar đến tận khuya, những chuyện đó...

đều là những chuyện mà Ân Hàn Tín không tham gia.

Vì Trương Uyển Du bị bệnh nên buổi tối cô không uống rượu, Mạnh Ninh và Ân Hàn Tín liên tục uống rượu, Trương Uyển Du nhìn mà thèm.

Sau khi ăn xong, Ân Hàn Tín đỡ Mạnh Ninh đang say khướt ra khỏi nhà hàng.

Tới ven đường, Trương Uyển Du đón taxi, Ân Hàn Tín nhét Mạnh Ninh vào trong xe, Trương Uyển Du nói với tài xế địa chỉ lúc trước Mạnh Ninh gửi cho cô và trả tiền taxi trước.

Trương Uyển Du không yên tâm dặn dò Mạnh Ninh đang ngồi sau xe: "Ninh hói, về tới nhà thì gọi điện cho em"

Mạnh Ninh mơ mơ màng màng vẫy tay với Trương Uyển Du.

Thấy taxi rời đi, Trương Uyển Du thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đi rồi.

Tuy nhiên, cảm nhận được luông khí bức bách sau lưng mình, tim Trương Uyển Du lại đập mạnh.

Trương Uyển Du hít một hơi thật sâu, sau đó mới từ từ quay lại.

"À , Anh Ân, cảm ơn anh về chuyện hôm nay, giờ cũng không còn sớm nữa, anh cũng về đi kẻo bà nội lo lắng"

Ân Hàn Tín bình tĩnh nhìn Trương Uyển Du, trong mắt anh không có quá nhiều cảm xúc.

"Đúng là trời không còn sớm nữa"

Trong lòng Trương Uyển Du mừng thầm.

Ân Hàn Tín nói như vậy, có phải anh định đi rồi không? Cô kìm nén sự kích động trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: "Chắc anh Kỷ đang ở gần đây, thế này đi, tôi gọi điện cho anh ấy bảo anh ấy tới đón anh"

Là tài xế của Ân Hàn Tín, Ân Hàn Tín ở đâu thì Kỷ Hành sẽ ở gần đó đợi lệnh, chỉ cần Ân Hàn Tín gọi, anh ấy rất nhanh sẽ xuất hiện.

Trương Uyển Du vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Kỷ Hành.

Trương Uyển Du vừa tìm tới số điện thoại của Kỷ Hành thì một bàn tay đưa ra giật điện thoại của cô.

Trương Uyển Du: ".."

Thấy điện thoại của mình rời vào tay Ân Hàn Tín, Trương Uyển Du muốn lấy lại, nhưng cô không có gan giành lại, cô không hung dữ giống như ai kia.

"Không cần đâu!"

Ân Hàn Tín thờ ơ nói.

Trương Uyển Du: ".."

Trương Uyển Du ho nhẹ một tiếng rồi dùng giọng điệu quan tâm nói: "Anh Ân, muộn thế này rồi, để anh Kỷ chở anh về đi"

"Máy tính của tôi vân đang ở nhà em!"

Trương Uyển Du đột nhiên tỉnh táo lại.

Cả ngày hôm nay Ân Hàn Tín làm việc ở nhà cô, tuy nhiên khi Ân Hàn Tín và bọn cô ra ngoài ăn tối thì không mang theo máy tính, là chủ tịch của tập đoàn Ân thị, ngày nào anh cũng phải dùng máy tính để xử lý công việc chồng chất, lúc nào cũng phải mang máy tính xách tay bên người.

Vậy nên Ân Hàn Tín lấy điện thoại cô, không để cô gọi điện cho Kỷ Hành là vì máy tính của anh đang ở nhà cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT