Lọc Truyện

Truyện Mười Hai Lần Tỏ Tình (FULL)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Tan làm, Mã Gia Kỳ đợi Đinh Trình Hâm ở cổng, hắn vốn định tìm quán nào đó, cùng anh hàn huyên vài câu, hỏi xem mấy năm nay anh sống thế nào.

Ngoài dự liệu của Mã Gia Kỳ là đi cùng với Đinh Trình Hâm còn có một Nghiêm Hạo Tường. Hắn đương nhiên khó chịu ra mặt, hắn giả vờ hỏi vu vơ: "Phó giáo sư Nghiêm chắc hẳn là thân với Đinh nhi nhà tôi lắm nhỉ?"

Nghiêm Hạo Tường liếc Mã Gia Kỳ một cái: "Mã Gia Kỳ, anh ăn nói cho cẩn thận vào. Cái gì mà "Đinh nhi nhà anh", giáo sư Mã nói vậy rất dễ gây hiểu lầm đó." Y nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một.

Đinh Trình Hâm thấy tình hình không ổn, vội ra giảng hòa: "Dù gì cũng lâu rồi không gặp. Hay là chúng ta đi ăn đi, tôi mời. Hai người muốn ăn gì?"

Nghiêm Hạo Tường hí hửng đồng ý: "Được a, anh mời vậy thì ăn cái gì cũng được." Y không kén ăn đâu, có người mời thì ăn gì cũng ngon.

Anh đưa mắt qua nhìn Mã Gia Kỳ: "Còn cậu? Cậu có muốn ăn gì không?"

Mã Gia Kỳ lắc đầu, nhưng với cái sự thay đổi này của Đinh Trình Hâm, hắn vẫn chưa thể quen được. Đinh Trình Hâm của khi trước sẽ không đời nào dùng giọng điệu nhẹ nhàng mang chút từ tốn để nói chuyện như thế đâu. Hắn cũng chẳng biết nói làm sao, nếu là Đinh Trình Hâm của trước kia, giọng điệu anh sẽ xen lẫn một chút sự kiêu hãnh ở trong đấy.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cả ba quyết định sẽ ăn ở một nhà mang phong cách truyền thống cách trường bọn họ 10 km.

Chẳng biết duyện phận thế nào mà họ cũng có thể gặp được người quen. Người vui nhất hẳn là Nghiêm Hạo Tường đi?

Y lấy lại bình tĩnh, đè ép cảm giác vui sướng của mình lại, bày ra phong thái nho nhã, đi đến một bàn ba người chào hỏi: "Hạ nhi, có duyên thật, chúng ta vậy mà cũng gặp nhau. Nếu anh nhớ không nhầm thì hai người ngồi cạnh em đây là bạn học Tống Á Hiên và bạn học Lưu Diệu Văn nhỉ?"

Lúc này phải nói sắc mặt Hạ Tuấn Lâm khó coi vô cùng. Tống Á Hiên thấy thế liền chào đáp lễ: "Chào Nghiêm lão sư, thật là trùng hợp, đi ăn mà cũng gặp được thầy." Sau đó cậu ta khẽ đẩy đẩy vai Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn hiểu ý mà phối hợp với Tống Á Hiên: "Đúng đó, đúng là trùng hợp quá. Vậy chi bằng chúng ta ngồi cùng đi, bọn em cũng mới tới chưa gọi gì cả." Tống Á Hiên bó tay rồi, Lưu Diệu Văn như vậy mà lại hiểu sai ý cậu ta a. Bộ không thấy sắc mặt Hạ Tuấn Lâm đen thui à, cái tên ngốc này.

Nghiêm Hạo Tường đương nhiên đồng ý, y cầu còn không được đó kìa. Vừa ngồi vào bàn, Đinh Trình Hâm vội nhắc nhở y: "Hạo Tường, em tấn công dữ dội quá. Tiểu Hạ còn đang giận em kia kìa. Em càng làm vậy em ấy chỉ càng giận em thêm thôi."

Nghiêm Hạo Tường tất nhiên là có tính toán: "Em biết. Nhưng chẳng lẽ em phải trơ mắt ra đợi em ấy hết giận sao? Em không tin là mặt em không dày hơn cái sự tức giận đó của em ấy. Chỉ cần em mặt dày lên một chút, thì dù em ấy có giận đến thế nào chắc chắn em cũng sẽ dỗ được, anh cứ yên tâm."

Đinh Trình Hâm bó tay, đành mặc kệ y muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà bầu không khí của bàn ăn có chút gì đó gọi là...kì quái. Vì dạ dày Đinh Trình Hâm không tốt nên Mã Gia Kỳ chỉ gắp mấy món mà anh có thể ăn, hắn còn lau từng cái chén, cẩn thận rót nước ấm cho anh. Đã lâu rồi không nhận sự đãi ngộ này khiến anh vừa có cảm giác quen thuộc mà lại vừa xa lạ.

Phía bên Hạ Tuấn Lâm cũng chẳng khác là bao. Nghiêm Hạo Tường gắp đồ ăn chất đống trong chén của Hạ Tuấn Lâm, miệng thì lải nhải: "Em hình như hơi ốm quá rồi. Em phải ăn nhiều vào. Cá này, thịt này, rau này, tôm này, cua này, mực này, gà này, vịt này, tất cả em đều phải ăn, không được kén ăn đâu đó!"

Hạ Tuấn Lâm liếc Nghiêm Hạo Tường, buông đũa, mặt lạnh tanh, cố kìm nén sự tức giận: "Nghiêm Hạo Tường! Ăn hay không là việc của tôi. Sao anh quản lắm thế? Tôi với anh có quen nhau sao?"

Tuy nói là nói vậy, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ăn hết đống thức ăn trong bát.

Lưu Diệu Văn nghe đến ngơ người luôn. Vậy cuối cùng là Nghiêm lão sư và Hạ Tuấn Lâm có quen nhau không a? Sao lại rắc rồi thế? Hắn vốn tưởng hai người này có quen biết nên mới mời y cùng hai người kia ăn cùng. Mà giờ Hạ Tuấn Lâm lại nói không quen, rốt cuộc là thế nào a? Thật khó hiểu.

Khi nghe Hạ Tuấn Lâm nói thế Nghiêm Hạo Tường lòng đau vô cùng, miệng nhanh hơn não, y vội chất vấn: "Không quen? Hạ Tuấn Lâm, anh chỉ mới đi có sáu năm. Mà bây giờ anh về rồi chỉ để nhận lại câu không quen của em sao? Hạ nhi, em nên nhớ chúng ta vẫn chưa chia tay đâu đấy!"

Khi hắn thốt ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ riêng Tống Á Hiên là bình tĩnh. Bởi, cậu ta biết thế nào ngày này cũng sẽ đến, Hạ Tuấn Lâm muốn tránh cũng tránh không được. Lưu Diệu Văn rốt cuộc cũng biết vì sao lúc nãy mình bị Hiên nhi trừng mắt cảnh cáo rồi a. Thì ra là do hắn đã làm chuyện ngốc nghếch rồi.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT