Trước giờ Tô Mạt Mạt vẫn thấy Lục Cảnh Hoán cũng đẹp trai, trừ làn da ngăm đen do thích chơi bóng rổ, ngũ quan cũng trên trung bình, hơn nữa lại còn rất cao, vẫn có thể tự xưng là đại soái ca.
Cũng không biết vì sao từ lúc gặp được Hứa Đình Xuyên, đàn ông trong mắt cô đều ảm đạm thất sắc, ngay cả Tống Khải mà lúc trước cô vẫn khen là trưởng thành tuấn tú, đứng cạnh Hứa Đình Xuyên vẫn trở nên nhạt nhoà.
"Cậu biết rõ còn cố hỏi tớ, tớ không tin mẹ tớ gọi cho cậu không đem chuyện của tớ nói ra hết."
Lục Cảnh Hoán còn một ưu điểm nữa là nói ngọt, rất được lòng người lớn, cô không có nhiều bạn, mẹ cô thích nhất là Lục Cảnh Hoán, không ít lần nói nếu có con rể là Lục Cảnh Hoán thì thật là có phúc.
Nhà của Lục Cảnh Hoán kinh doanh da thú. Vào mùa thu- đông, Lục Cảnh Hoá sẽ tặng mẹ cô những bộ đồ da thú đẹp nhất, đương nhiên Tô Sầm cũng sẽ tặng lại mỹ phẩm dưỡng da cho mẹ Lục.
Người lớn hai nhà nghiễm nhiên đã tự ý kết thông gia mà không hỏi qua sự đồng ý của hai người bọn họ. Tô Sầm trước khi đi còn định để Tô Mạt Mạt ở nhà Lục Cảnh Hoán 3 tháng, Tô Mạt Mạt liều mạng không đồng ý, việc này mới được từ bỏ.
Ba mẹ Lục Cảnh Hoán lo việc kinh doanh nên cũng ít khi ở nhà, hai người bọn họ ở bên nhau trừ việc ăn uống đi vệ sinh thì chính là xem AV. Lục Cảnh Hoán sớm đã có ý muốn kia, Tô Mạt Mạt cũng sợ bản thân mình nhất thời không tự chủ được, sẽ thật sự lên giường với hắn.
"Bảo bối, dù sao cậu ở nhà cũng không làm gì, passport cũng đã làm rồi, hay là chúng ta cùng đi chơi 1 chuyến, cậu nói là thích đi Colmar cơ mà?"
(Colmar: Một thành phố ở Pháp)
"Đừng gọi tớ là bảo bối nữa, nổi cả da gà."
"Tớ đã gọi cậu như vậy nhiều năm rồi chứ có phải mới đây đâu, chắc chắn là do cậu bật điều hoà thấp quá đấy. Thế nào, có muốn đi không, muốn thì tớ lập tức đặt vé máy bay."
"Không đi, không có hứng..."-Tô Mạt Mạt dừng một chút: "Khoan, tớ đi, vừa lúc giải sầu."
Ở nhà suốt ngày trong đầu cô toàn là hình ảnh Hứa Đình Xuyên đè cô trên sô pha liếm mút vú cô, hôn cô. Tưởng tượng đến hình ảnh đó, dâm thuỷ liền tuôn ra không ngừng. Ở nhà mấy ngày, cô đã tự an ủi mười mấy lần, nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ tiếp tục tự chơi hư chính mình.
Ngày hôm sau Tô Mạt Mạt thu dọn hành lý đi ra cửa, Hứa Đình Xuyên vẫn không trở về. Cô suy nghĩ, nếu cửa thang máy mở cửa, vô tình gặp Hứa Đình Xuyên, cô sẽ làm bộ không quen biết, lãnh đạm chào hỏi anh.
Đáng tiếc, từ nhà đến sân bay cô đều không gặp Hứa Đình Xuyên, tới sân bay gặp Lục Cảnh Hoán, thằng nhóc này vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Mạt Mạt.
"Sao cậu lại trang điểm thành thục như vậy? Mấy cái váy hoạt hình của cậu đâu rồi?"
"Không mặc nữa, tớ đã thành niên rồi, ai còn mặc mấy cái quần áo ấu trĩ như vậy chứ."
Mạt Mạt hôm nay mặc quần short denim, áo T-shirt trắng, đội mũ câu cá, một cặp kính râm lớn và một túi đeo chéo làm nổi bật bộ ngực vốn đã cao ngất của cô. Chưa hết, chiếc áo thun trắng vừa nhỏ vừa ngắn, làm lộ vòng eo nhỏ nhắn. Mỗi bước cô đi đều thu hút ánh nhìn.
Bộ quần áo mặc trên người cô, không chỉ gợi cảm nóng bỏng mà còn trẻ trung đầy sức sống. Lục Cảnh Hoán nuốt nước bọt, tiến đến trước mặt Tô Mạt Mạt thấp giọng nói: "Bảo bối, cậu mặc như vậy dụ dỗ tớ, làm tớ muốn nhịn không được cưỡng gian cậu đấy, cậu có báo cảnh sát bắt tớ không?"
"Để xem cậu có làm được không đã."
Mạt Mạt thuận miệng đáp lại, Lục Cảnh Hoán nghe được nhiệt huyết lại sôi trào.
Hai người bọn họ mà sáp lại, từ trước đến giờ đều nói chuyện không đàng hoàng, Lục Cảnh Hoán tuy luôn mồm đòi chiếm tiện nghi của Mạt Mạt, thậm chí lúc xem AV còn giở trò trước mặt cô, nhưng chưa bao giờ thật sự đụng tay đụng chân, nên Mạt Mạt cũng luôn yên tâm đối với Lục Cảnh Hoán.