Diệp Du Nhiên mím môi không nói một tiếng, muốn cô xin lỗi kẻ thứ ba? Trong tình cảnh mình không sai? Anh mơ đi? Thấy cô không nói lời nào, sắc mặt Mộ Tấn Dương càng thêm tối tăm: "Diệp Du Nhiên, tôi bảo cô xin lỗi cô không nghe thấy sao?”
"Xin lỗi? Dựa vào cái gì? Mộ tổng cho rằng mình là pháp luật sao?” Diệp Du Nhiên cười khinh bỉ. "Tôi có phải pháp luật hay không không quan trọng, quan trọng là cô cố ý làm người khác bị thương, Hầu Đình Đình đã đưa đến bệnh viện, cô biết hậu quả rồi đấy!"
Hàm ý uy hiếp của anh vô cùng rõ ràng, Diệp Du Nhiên biết anh ta không phải vì Hầu Đình Đình, mà là vì Hạ Phi Phi trút giận, cô sao có thể xin lỗi, nở nụ cười nhạt: "Mộ tổng anh uy quyền lẫy lừng, muốn làm thế nào thì làm thế ấy, tôi đang đợi đây, còn về phần xin lỗi, đợi kiếp sau đi!”
Nhìn khuôn mặt thản nhiên của cô, giọng điệu lạnh như băng, trong lòng Mộ Tấn Dương như bị thứ gì đè nén, khó chịu vô cùng.
"Diệp Du Nhiên, cô đã ngoan cố không chịu thì đừng trách tôi!" Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn Diệp Du Nhiên một cái, quay đầu căn dặn bảo vệ, "Báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi!” Nhân viên bảo vệ kính cẩn trả lời.
"Vậy hãy để cảnh sát xử lý công bằng! Hy vọng cô đến đồn cảnh sát vẫn có thể cứng mồm như vậy!”
Nhìn gương mặt thờ ơ của anh, nghe lời tàn nhẫn anh nói, Diệp Du Nhiên cụp mắt xuống, che giấu nỗi buồn bên trong. Mộ Tấn Dương, trái tim anh làm bằng gì? Năm năm tình cảm, ba năm hôn nhân, cô tự hỏi mình không làm gì hổ thẹn với anh, vì sao anh lại độc ác với cô như vậy?
Ba năm trước để cho cô trắng tay ra khỏi nhà, ba năm sau lần đầu tiên gặp lại thế nhưng không hỏi đúng sai muốn đưa cô vào đồn cảnh sát.
Đàn ông là động vật tuyệt tình nhất trên đời, Mộ Tấn Dương càng là kẻ thủ lĩnh trong đó.
Cô mù rồi sao, lúc trước sao lại yêu một người đàn ông máu lạnh vô tình, lương tâm bị chó tha như vậy? Diệp Du Nhiên kiên quyết không chịu xin lỗi, cuối cùng bị cảnh sát đưa về đồn.
Cảnh sát tiến hành tra hỏi cô, đang hỏi điện thoại của cô vang lên, là Tần Tử Phi gọi tới, Diệp Du Nhiên bắt máy, giọng Tần Tử Phi tức giận truyền đến: "Diệp Du Nhiên, cô chết ở đâu rồi? Không phải tôi bảo cô đợi trong phòng chờ sao?”
“Xin lỗi Tần tổng!” Diệp Du Nhiên liên tục xin lỗi: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện tại tôi đang ở đồn cảnh sát.”
"Cái gì? Đồn cảnh sát? Sao cô lại chạy đến đồn cảnh sát?”
"Cái này... Cái này.." Diệp Du Nhiên không biết nên nói thế nào, cô cũng không thể nói cho Tần Tử Phi biết, cô gặp bồ nhí phá hoại hôn nhân của cô, trong lúc nhất thời tức giận xảy ra xung đột bị chồng cũ đưa vào đồn cảnh sát? Thấy cô ấp úng ấp úng, Tần Tử Phi mất kiên nhẫn: "Cô thích ở lại đồn cảnh sát thì ở lại đi, trợ lý như cô tôi không cần nữa, tôi sẽ gọi điện nói ngay cho Đường Dục Thành!”
Đầu dây bên kia truyền